Ngô Quảng Phú từ trước đến nay vẫn luôn quyết đoán, ngay khi Hồng Phi xuất hiện, anh ta đã ra quyết định, nháy mắt với A Hổ.

A Hổ lập tức hiểu ý, cất bước lao tới như một con báo đốm, đấm vào ngực Hồng Phi.

Một số tên cao thủ đứng bên cạnh anh ta cũng rút súng nhắm thẳng vào Hồng Phi.

Bọn họ đều biết Từ Uyên Đình chuẩn bị xong xuôi rồi mới tới, lúc này tuyệt đối không thể hoà nhã với anh ta được, chỉ có thể hành động trước để chiếm ưu thế.

A Hổ tung nắm đấm mạnh tới mức kéo theo cả tiếng gió, nếu cú đấm này mà đánh lên người thường thì người đó hoàn toàn có thể gãy xương ngay lập tức.

“Hừ!”.

Nhưng trước cú đấm thần tốc này, ánh mắt Hồng Phi lạl tràn ngập vẻ khinh thường, hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, đột nhiên vung tay, nhanh như chớp đã nắm chặt cổ tay của A Hổ.

“Rắc!”.

Âm thanh giòn tan vang lên, trán A Hổ đổ mồ hôi ròng ròng, anh ta hét lên quỳ rạp trên mặt đất, trong nháy mắt đã bị Hồng Phi đánh gãy cổ tay.

Cổ tay của anh ta vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng còn chấn động và kinh hoàng hơn cả, anh ta đã đi theo Ngô Quàng Phú nhiều năm, trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, năng lực của anh ta đã được tôi luyện trong chính quãng thời gian chém chém giết giết đó, không phải nghi ngờ gì, việc một mình anh ta có thể đánh bại mười mấy thành niên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng Hồng Phi vừa mới tung một chiêu đã có thể đánh A Hổ trọng thương, sức mạnh của hắn kinh khủng đến cỡ nào chứ?

Mấy tên cao thủ đứng bên cạnh Ngô Quảng Phú cũng lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó, họ lập tức định thần lại, ngón tay giữ cò súng.



“Hồng Phi, không được nhúc nhích!”.

Ba khẩu súng cùng lúc chĩa vào Hồng Phi, nhưng hắn coi như không, chỉ khinh thường bật cười.

“Mấy thứ đồ này không có tác dụng với tôi đâu!”.

Hắn vừa dứt lời, trong tay áo bỗng loé lên vài tia ánh sáng lạnh lẽo, sau đó cánh tay hắn khẽ động, khẩu súng của ba tên cao thủ đồng thời rơi xuống đất, lòng bàn tay của mỗi người đều bị một phi đao loại nhỏ cắm vào, xuyên thẳng qua.

“Hả?”.

Ngoại trừ Diệp Thiên, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, nhất là Ngô Quảng Phú, bản thân anh ta cũng cảm thấy không thể tin được.

Tin đồn về Hồng Phi trong vòng nửa năm đã được truyền đi khắp tỉnh Xuyên, vô cùng thần kỳ. Mặc dù anh ta cũng tin lời đồn này đúng sự thật đến bày tám phần, nhưng đương nhiên vẫn cho rằng phải có đến hai phần là người ta nói quá.

Nhưng bây giờ khi tận mắt chứng kiến, anh ta phải thừa nhận Hồng Phi còn kinh khủng hơn trong lời đồn, cảnh tượng phi dao vào người khác, đâm xuyên qua lòng bàn tay, thì đúng là khiến người khác khó mà tường tượng được.

Nếu phi đao của hắn không nhắm đến lòng bàn tay mà là vào cổ họng, thì chẳng phải là hắn có thể giết người trong nháy mắt sao?

“Anh là cao thủ võ cổ truyền sao?”.

Ngô Quảng Phú bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi.



Mặc dù không biết võ cổ truyền nhưng anh ta cũng từng nghe qua chút ít, biết được trên thế giới có một nhóm người đặc biệt, sở hữu sức mạnh phi thường, nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy.

Nhưng hôm nay Ngô Quảng Phú đã gặp được, anh ta có thể khẳng định Hồng Phi trước mặt chính là một cao thủ võ cổ truyền.

Hồng Phi thu tay lại, đồng thời lui về sau, cười đầy lạnh lùng: “Xem ra Ngô Quàng Phú anh cũng có chút hiểu biết về võ cổ truyền!”.

Lời nói của hắn như gián tiếp thừa nhận thân phận của mình là một cao thủ võ cổ truyền.

“Ngô Quảng Phú, bây giờ anh còn con át chủ bài nào nữa đâu chứ?”.

Từ Uyên Đình thấy Ngô Quảng Phú bị sốc trước chiêu thức của Hồng Phi, còn A Hổ và ba tên cao thủ dưới trướng đều bị thương, anh ta vui đến mức bật cười ra tiếng.

“Bây giờ, tôi sẽ cho anh một cơ hội khác để lựa chọn, anh chọn tham gia liên minh của tôi, hay bỏ mạng tại đây?”.

Có Hồng Phi ở đây, việc Từ Uyên Đình lôi kéo được Ngô Quảng Phú là chuyện rõ mồn một!

Ngô Quảng Phú nheo mắt, trong lòng hết sức bực bội. Anh ta vốn ngang hàng với Từ Uyên Đình, hơn nữa ở Lư Thành, anh ta hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng hiện tại Từ Uyên Đình lại mời được cao thủ võ cổ truyền Hồng Phi, cán cân thắng lợi đã nghiêng hẳn về phía Từ Uyên Đình, anh ta không còn cơ hội chiến thắng nào cả.

Lúc này, anh ta quay sang A Hổ đã bị gãy cổ tay, lén ra hiệu bằng một động tác.

A Hổ nhìn chằm chằm, hơi do dự, nhưng cũng lập tức lùi lại, đứng bên cạnh Diệp Thiên, nói nhỏ với cậu: “Cậu Diệp, ông chủ yêu cầu tôi đưa cậu đi trước”.

“Sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play