Chương 1073

Câu nói của Diệp Thiên khiến Vương Quế và Ngô Xuân Phúc cười không ngậm được miệng. Vương Quế vội vàng gọi: “Thằng bé này, từ khi nào mà miệng lưỡi trở nên trơn tru thế chứ!”

“Mau vào nhà, chị Tinh nói chuyện với hai đứa, thím đi làm ít đồ ăn!”

Bà ấy vừa dứt lời, chưa đợi Diệp Thiên bước vào thì đã có tiếng huyên náo từ ngoài cổng thôn vọng tới. Hình như có tiếng động tay động chân và cãi vã lẫn nhau.

“Chết tiệt, đám người đó lại tới rồi!”

Ba người Vương Quế tái mặt. Ngô Xuân Phúc thì cầm một cây gỗ to chạy ra cổng.

“Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ: “Thím ba, sao thế?”

Vương Quế đanh mặt, nghiến răng nói: “Hài, chẳng phải là đám lưu manh của bất động sản Gia Hồng sao, muốn ép mua thôn bọn thím, xây dựng cái gì đó gọi là khu nghỉ dưỡng sinh thái. Người trong thôn không bán, bọn họ tới gây sự hết lần này tới lần khác!”

Bà ấy nói xong thì xua tay với Diệp Thiên.

“Không có gì đâu Tiểu Thiên, không cần quan tâm. Chú Ngô và mấy chục chú bác trong thôn đều ở đây, không xảy ra chuyện gì đâu, đây cũng không còn là lần đầu nữa!”

“Hơn nữa bọn chúng cũng không làm loạn được bao lâu nữa đâu!”

Giọng điệu Vương Quê chứa đựng sự tự hào. Bà ấy khẽ vỗ vai Ngô Duyệt Tinh.

“Chồng chưa cưới của chị Tinh đã lên tiếng rồi, ngày mai thằng bé cùng với bố chồng của chị Tinh sẽ đưa người từ huyện xuống”.



“Tài sản nhà thằng bé tiền tỉ, xếp trong nhóm 20 trong bảng xếp hạng những nhà giàu của huyện, lại có quan hệ rộng, có bọn họ ra mặt thì chuyện này có thể xử lý một cách dễ dàng rồi!”

“Chúng ta vào nhà ăn cơm thôi!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì gật đầu chứ không hỏi nhiều. Cậu vào nhà cùng Vương Quế, lẳng lặng ngồi xuống ghế sô pha.

Ngô Duyệt Tinh đi theo sau. Thấy bộ dạng trầm lặng của Diệp Thiên thì cảm thấy kiên quyết hơn với lựa chọn của mình.

Trong làng xảy ra biến cố, chồng chưa cưới của mình chỉ cần nói một tiếng đã có thể thu xếp ổn thỏa, còn Diệp Thiên nghe thấy thì chỉ biết im lặng ngồi một chỗ, không hề có ý kiến. Hai người so sánh thì rõ ràng là chênh lệch quá lớn.

“Phù!”

Cô ấy khẽ thở dài và đè nén chút tình cảm cuối cùng của mình dành cho Diệp Thiên xuống.

Vương Quế bận rộn trong bếp. Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh thì ở trong phòng khách. Ngô Duyệt Tinh thì ở bên cạnh hai người.

Diệp Tinh đặt hai tay làm gối, mỉm cười: “Chị Tinh, năm kia khi em về, chị vẫn còn đi học trong thành phố, không ở nhà. Tính ra, chúng ta đã không gặp nhau tám năm rồi nhỉ!”

Đối với Ngô Duyệt Tinh, cậu luôn coi như một người chị đáng kính. Trong thời gian sống ở thôn Vượng Trúc, Ngô Duyệt Tinh luôn chăm sóc cậu hết mực.

“Đúng vậy”, Ngô Duyệt Tinh tỏ vẻ cảm thán, trộm cười: “Khi đó, em cũng cao xấp xỉ chị, chớp mắt một cái, giờ đã trở thành người lớn dẫn theo bạn gái về rồi!”

Diệp Thiên nhìn Hoa Lộng Ảnh, nói với giọng hóm hỉnh.

“Chị Tinh, em chưa giới thiệu với chị đây là Tiểu Ảnh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play