Thu Nhược Hi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn thì không biết sao lại đột nhiên chạy về bên cạnh Diệp Thiên.
Bất kể phía trước chiến sự ác liệt thế nào thì chỉ cần ở bên cạnh Diệp Thiên là cô cảm thấy vô cùng yên tâm. Dù trời đất có sụp thì Diệp Thiên vẫn có thể trấn giữ được.
“Chạy tới đây làm gì?”
Diệp Thiên liếc nhìn cô ấy, thản nhiên nói.
“Bởi vì tôi cảm thấy ở đây là an toàn nhất!”
Đôi mắt Thu Nhược Hi long lanh. Cô ấy trả lời vô cùng dứt khoát.
“Hả?”
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động. Cậu lắc đầu bất lực.
Từ khi tới thủ đô, cậu hầu như chưa ra tay trước mặt người khác, vậy mà cô gái này lại có được phán đoán như thể, thật không thể không khâm phục giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Phiá trước, Lục Thiên Anh và Kỷ Nhược Yên có thực lực yếu nhất đã bị Elkins đánh trúng vai.
Hai người nôn ra máu tươi, chật vật lùi về sau.
Lý Thanh Du và Hoa Lộng Ảnh múa võ giống như bướm đang bay để làm hạn chế hành động của Elkins nhưng Elkins đã phát huy nội lực, chỉ dùng một cánh tay đã khiến hai người bay bật ra xa.
Tư Đồ Lạc Tuyết thì bị cũng Elkins đánh bật ra. Lúc này Diệp Tinh đang nhảy trên không trung, giữa hay tay là hình ảnh một con rồng tạo thành một chưởng đánh giáng xuống.
“Hừ, chút tài mọn!”
Elkins cười lạnh lùng, không hề né tránh mà chỉ lắc vai trái đụng độ với chưởng đánh của Diệp Tinh.
“Phụt!”
Nội lực dội tới, truyền qua cánh tay. May mà Diệp Tinh có tu vi cao. Nhưng dù có như vậy thì cũng không thể chống lại được sức mạnh như nhổ cả ngọn núi của Elkins. Cậu ta phải lùi lại cả mét và dừng lại ngay trước mặt Diệp Thiên.
Cậu ta chống tay xuống đất, đang định đứng dậy thì đột nhiên phun ra máu.
Cú va chạm vừa rồi với Elkins rõ ràng là mang theo hai luồng sức mạnh. Và lúc này nguồn sức mạnh ngầm đã bùng nổ bên trong cơ thể khiến nội tạng của cậu ta bị thương nặng.
Mấy người Hoa Lộng Ảnh cũng bị đảo lộn khí tức bên trong cơ thể, không thể nào vận khí.
Elkins nhìn xung quanh và lắc đầu khinh thường.
“Đây là cái gọi là thiên tài hàng đầu của Hoa Hạ sao? Cả lũ không đáng một đòn tấn công!”
Hắn khẽ lắc đầu với biểu cảm thất vọng.
“Xem ra người của Hoa Hạ tự thổi phồng bản thân rồi, tự phong cho mình cái gọi là thiên tài tuyệt đỉnh, thiên kiều hiếm thế. Thực ra cũng chỉ là một lũ gà đồi chó ghẻ mà thôi!”
Diệp Tinh nghe thấy vậy thì điên máu, định đứng dậy thì có một bàn tay ấn vai cậu ta xuống.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn một cách khó hiểu thì bỗng thấy đôi mắt sâu hút của Diệp Thiên.
Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc, không hiểu tại sao. Elkins cũng nghi ngờ nhìn người thanh niên vừa mới đứng dậy kia.
“Anh Thiên!”
Hoa Lộng Ảnh vô cùng lo lắng, sợ rằng Elkins sẽ ra tay với Diệp Thiên. Tư Đồ Lạc Tuyết cũng vội vàng tiến tới chặn giữa Elkins và Diệp Thiên.
“Chỉ có Kỷ Nhược Yên và Lý Thanh Du là thầm thở phào.
“Cuối cùng thì cũng ra tay rồi!”
Diệp Thiên thản nhiên cười với Diệp Tinh.
“Nhóc con còn kém lắm!”
“Anh nói em nghe, bất luận đi tới đâu thì anh đều là anh của em!”
Diệp Tinh cảm thấy khó hiểu. Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên giơ tay lên khẽ siết lại và đập về phía Elkins.
“Ầm!”
Một vùng máu bắn tung tóe trong không trung.
Toàn bộ hiện trường chấn động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT