Chương 902

“Cháu của trước kia cũng tỏa sáng rực rỡ, vô cùng sắc bén, nếu cho cháu thời gian trưởng thành chắc chắn sẽ càn quét những người trẻ tuổi ở thủ đô, trở thành vị vua trong thế hệ trẻ của Hoa Hạ, chiếu sáng bốn phương giống như thanh kiếm sắt hào quang chói mắt này”.

Ông ta dứt lời, đột nhiên rút thanh kiếm sắt đã hoàn toàn bị ăn mòn kia lên, sau đó khẽ thở dài lắc đầu.

“Nhưng đáng tiếc, cháu lại chịu ảnh hưởng từ ngoại lực giống như thanh kiếm sắt bị bôi axit này, từ lâu đã không còn vinh quang như năm xưa”.

“Võ mạch của cháu đã bị lấy mất, không còn võ công, dù cháu có cố gắng thế nào cũng không thể bù đắp khuyết điểm vốn có này”.

“Bây giờ cháu cũng như thanh kiếm rỉ sét, không còn tỏa sáng”.

Ông ta khẽ vỗ vai Diệp Thiên, giọng nói lại không có chút dịu dàng nào.

“Nhóc Thiên, bác thừa nhận cháu của trước kia đúng là đứng đầu thế hệ trẻ ở thủ đô, là vị vua tương lai hoàn toàn xứng đáng. Bác cũng định gả Hoa Lộng Ảnh cho cháu, thành toàn cho mối nhân duyên tốt đẹp. Nhưng đáng tiếc, cháu đã bị nhà họ Diệp phế bỏ rồi”.

“Hôm nay, bác đến tìm cháu là để nói rõ với cháu, dù trước kia cháu có quan hệ thế nào với Lộng Ảnh, bây giờ cháu đã không còn xứng với nó nữa!”.

“Đừng trách bác Hoa nói lời cay nghiệt, đến cảnh giới như bác, những lời khách sáo an ủi đều chỉ là mây trôi, những gì bác muốn nói đều là hiện thực thẳng thắn nhất!”.

“Bây giờ, trong những thanh niên ở thủ đô, chỉ có Diệp Tinh em trai cháu mới xứng làm chồng chưa cưới của Lộng Ảnh!”.

“Dù cháu có không muốn thừa nhận, thời đại mà cháu xưng bá thủ đô đã qua rồi!”.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giọng nói vang vang.



“Bác biết Lộng Ảnh không thể cắt đứt tình cảm đối với cháu, cho nên bác Hoa cầu xin cháu, chủ động rời xa Lộng Ảnh, đừng cho nó thêm hi vọng!”.

“Cho dù hai đứa có muốn miễn cưỡng ở bên nhau, nhưng theo cháu thấy, bây giờ cháu có năng lực gì để chắn gió che mưa cho Lộng Ảnh, cháu có tư cách ở bên cạnh nó hay không?”.

“Dù là nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa đều không thể nào đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, cháu là người thông minh, chắc cháu cũng có thể nhìn rõ hiện thực”.

Trên đỉnh núi gió thét gào, chỉ có tiếng nói của Hoa Vô Đạo vang vọng. Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đợi câu trả lời của cậu.

Diệp Thiên có vẻ bình tĩnh, bước lên trước một bước, đã giẫm lên mép núi cao tám trăm trượng. Trước mắt mây mù lượn lờ, nhưng trong mắt cậu lại lóe lên tia sáng vô cùng sắc bén.

“Bác Hoa, cháu hiểu ý bác”.

“Nhưng những gì bác nói với cháu hôm nay chỉ là những thứ vô cùng nhỏ nhặt với cháu”.

Cậu nghiêng đầu sang, trong mắt ánh lên sự tự tin vô hạn.

“Cháu sẽ không buông tay Lộng Ảnh, bởi vì cháu có lòng tin có thể chắn gió che mưa cho cô ấy!”.

“Bác nói em trai cháu là đối tượng duy nhất xứng đáng với Lộng Ảnh, đó là vì mắt nhìn của bác quá hạn hẹp”.

“Dù là ở thủ đô hay trên khắp Hoa Hạ, trong thế hệ trẻ tuổi, chỉ có cháu là vô địch!”.

“Bất kể là nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa, cháu đều có năng lực khiến các người cúi đầu!”.

Bất luận là nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa thì cháu đều có khả năng khiến họ phải cúi đầu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play