Chương 895

Đôi mắt Âu Dương Đoạn Vân đầy tức giận, kể từ khi trở nên nổi tiếng ở thủ đô, đây là lần đầu tiên cậu ta tức giận như vậy.

Đối mặt với ba người Diệp Thiên, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, cậu ta lại không dám ra tay, chỉ có thể nhìn theo Diệp Thiên rời đi một cách tiêu dao tự tại mà nói lời hằn học, đây là nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời cậu ta.

“Âu Dương!”, Khương Long Hoa vỗ vỗ vai Âu Dương Đoạn Vân.

“Đừng phản ứng gay gắt quá. Cái tên Diệp Thiên đó, từ nhỏ tôi cũng từng phải chịu thiệt trong tay cậu ta. Thời điểm đó ở thủ đô đâu có ai dám làm gì cậu ta đâu. Cho dù là Diệp Tinh hay Hoa Lộng Ảnh cũng chỉ có thể xếp phía sau cậu ta!”

Ý tứ của Khương Long Hoa rất rõ ràng, ngay cả Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng không thể vượt qua Diệp Thiên, chỉ có thể ở phía sau, Âu Dương Đoạn Vân không thể đối phó với Diệp Thiên cũng là chuyện bình thường.

“Ý của anh là tôi không bằng Diệp Thiên đó?”

Âu Dương Đoạn Vân vừa nghe xong, ánh mắt đanh lại, đằng đằng sát khí, khiến cho Khương Long Hoa lập tức lui về phía sau nửa bước.

Cậu ta nhìn về phía Khương Long Hoa, trịnh trọng nói: “Cái gì mà huyền thoại thủ đô trước đây. Cái tên Diệp Thiên đó, cho dù trước đây từng vượt qua tất cả chúng ta, nhưng đó đã là quá khứ rồi!”

“Cậu ta chẳng qua chỉ là một người bình thường không có căn cơ tu luyện gì cả. Rời bỏ hào quang của nhà họ Diệp thì cậu ta chẳng là cái thá gì hết. Vừa rồi nếu như không phải Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh ngăn lại thì chắc chắn tôi sẽ xử gọn cậu ta chỉ mới một chiêu!”

“Hừm, cậu ta cậy có Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh chống lưng cho nên hỗn xược không kiêng dè gì ai. Rõ ràng đó chỉ là một kẻ bất tài, cáo mượn oai hùm mà thôi!”



“Lần sau, nếu không có Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, tôi nhất định sẽ cho cậu ta biết thế hệ trẻ thực sự ở thủ đô là như thế nào!”

Giọng điệu của Âu Dương Đoạn Vân lạnh lùng, cậu ta cực kỳ không cam tâm khi vừa rồi không thể làm gì được Diệp Thiên.

Lúc cậu ta ra tay với Diệp Thiên, cậu ta đã cảm thấy được khi Diệp Thiên đối mặt với động tác của mình thì không hề tránh né, không hề phản ứng gì cả, hơn nữa trên người còn không phát ra một chút nội lực nào. Rõ ràng đó chỉ là một người bình thường, khác một trời một vực với Diệp Thiên cũng như thủ lĩnh trong lớp trẻ tương lai của thủ đô mà bố cậu ta từng đánh giá.

Khương Long Hoa nghe vậy cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Diệp Thiên năm xưa có tu vi mạnh hơn nhiều so với Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, đã từng đè anh ta xuống đất đánh cho nhừ tử. Nhưng hôm nay, từ đầu chí cuối, Diệp Thiên không hề ra tay, thậm chí Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh còn phải đứng ra bảo vệ cho cậu. Diệp Thiên này và Diệp Thiên trước đây hoàn toàn không phải là một người.

Tư Đồ Lạc Tuyết nhìn hai người họ với ánh mắt lạnh lùng, chỉ khi nghĩa đến tên lưu manh thối đáng ghét kia thì cô ta mới cảm thấy có chút dao động.

“Diệp Thiên, cái tên chết tiệt nhà cậu hóa ra vẫn chưa chết. Cậu lại xuất hiện rồi!”

Nghĩ đến đây, một nụ cười khó giải thích được xuất hiện trên khóe miệng cô ta.

“Xem ra từ nay thủ đô sẽ càng trở nên thú vị hơn!”

“Đời này cậu sẽ không thoát khỏi được bàn tay của tôi đâu!”

Cô ta phớt lờ Âu Dương Đoạn Vân và Khương Long Hoa, cao ngạo lắc đầu rồi sải bước ra khỏi quán bar.

Bên ngoài quán bar, mấy người Tề Văn Long và Ngô Lễ Phương cũng rất thức thời, họ đã viện cớ để đi bước, chỉ còn lại Diệp Thiên, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh.

“Anh Thiên, anh không sao chứ? Âu Dương Đoạn Vân kia có làm anh bị thương không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play