Dù là ai trong ba người, Diệp Thiên cũng đã công nhận, giống như Bành Lượng khi xưa vậy.

Phượng Hoàng Lâu là một nhà hàng xa hoa gần khu đại học nhất, đẳng cấp không thấp. Nó mang phong cách kiến trúc cổ xưa của Hoa Hạ, trông giống như quán trà cổ điển, trong nét cổ xưa chứa đựng văn hóa lịch sử lâu đời. Các sinh viên đại học giàu có đều thích đến đây ăn uống.

Những cậu ấm cô chiêu thường xuyên ra vào nơi này nghiễm nhiên tượng trưng cho thân phận và tiền tài.

Tề Văn Long lái xe Mercedes, chở ba người tới trước cổng Phượng Hoàng Lâu.

“Diệp Thiên, giới thiệu với cậu một chút”.

Tề Văn Long chỉ về phía Phượng Hoàng Lâu, đó là một tòa lầu cao hình tròn bốn tầng, chiếm diện tích gần hai nghìn mét vuông. Từ bên ngoài nhìn vào, ánh đèn sáng sủa, mang hơi thở cổ xưa, giống như cung điện thời cổ đại.

“Phượng Hoàng Lâu coi như là nhà hàng nổi tiếng nhất gần Đại học Thủ Đô chúng ta, trên khắp thủ đô cũng có thể lọt vào top. Bất kể là sinh viên trường chúng ta hay Hoa Thanh, Đại học Y Thủ đô, Đại học Điện ảnh Thủ đô, Đại học Nghệ thuật Thủ đô đều thích đến chỗ này ăn uống”.

“Thế nào? Trông cũng được chứ?”.

Cậu ta nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi ý cậu.

“Không tồi, vào chỗ này đi!”.

Diệp Thiên gật đầu, cậu không có yêu cầu gì nhiều về mấy chuyện này.

Tề Văn Long đưa chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ, lại tip cho trăm tệ, sau đó dẫn ba người Diệp Thiên vào trong.

Vừa đến tiền sảnh, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi mặc sườn xám đã tiến lên đón. Đôi gò bồng của cô ta phổng phao, mặt có ráng hồng, ánh mắt quyến rũ, vừa nhìn đã biết là một báu vật nóng bỏng hiếm thấy.



“Ồ, không phải cậu Tề đây sao? Lại dẫn bạn bè tới đây đấy à?”.

Cô ta tựa một tay lên vai Tề Văn Long, giọng nói ngọt như mía lùi.

“Chị Hồng!”.

Tề Văn Long dâm dê nhìn cô ta, chìa tay về phía Diệp Thiên: “Đây là người anh em mới dọn vào phòng kí túc xá của tôi, mau sắp xếp phòng riêng cho tôi đi!”.

Chị Hồng gật đầu, cười quyến rũ: “Được, các cậu theo tôi lên lầu hai”.

Theo sự dẫn đường của chị Hồng, bốn người Diệp Thiên lên lầu hai. Lúc lên lầu, Diệp Thiên lại chú ý tới người ăn cơm ở lầu một đều nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ, khiến cậu hơi khó hiểu.

Như biết Diệp Thiên nghĩ gì, Tề Văn Long ghé sát tới, nhỏ giọng giải thích cho cậu: “Diệp Thiên, Phượng Hoàng Lâu này có bốn tầng, mỗi tầng đều phân chia cấp bậc”.

“Ở đây một lần nạp trăm nghìn tệ thì sẽ là khách VIP thẻ trắng cấp trăm nghìn tệ, nhưng chỉ có thể dùng bữa ở lầu một”.

“Một lần nạp triệu tệ thì sẽ là khách VIP thẻ lam, có thể dùng bữa ở lầu hai”.

“Hôm trước tôi đã nạp triệu tệ nên có thẻ lam, đến đây đều lên lầu hai!”.

Lúc này Diệp Thiên mới hiểu ra, cậu hứng thú nhìn những bảo vệ cao lớn canh chừng ở cửa thang máy và thang bộ, tò mò hỏi: “Vậy lầu ba và lầu bốn thì sao?”.

Tề Văn Long trả lời: “Lầu ba đương nhiên là khách VIP thẻ lục cấp mười triệu tệ!”.

“Còn lầu bốn, đó là nơi dành cho những ông chủ lớn có tài sản hơn trăm triệu, thậm chí là mấy tỷ. Mỗi người bọn họ đều là khách VIP thẻ tím, thân phận hiển hách, chắc chắn chúng ta không thể sánh được, cũng chỉ có những người như bố tôi mới có thể lên lầu bốn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play