"Cậu ta chính là Diệp Lăng Thiên!"

Đàm Nguyệt Ảnh vừa dứt lời thì khuôn mặt của Tô Mộ Nhu lại rung lên.

"Diệp Lăng Thiên?"

Cô ta khẽ lẩm bẩm, cái tên này đối với cô ta vô cùng xa lạ, nhưng cách đây không lâu, Đàm Nguyệt Ảnh luôn miệng nhắc tới và nói với cô ta không biết bao nhiêu lần.

Theo như mô tả của Đàm Nguyệt Ảnh, Diệp Lăng Thiên là một người không gì là không thể làm được, là một tồn tại bất khả chiến bại, áp đảo mọi thứ. Nào là một mình đánh bại hai thần thoại, nào là sức mạnh giết chết người đứng đầu bảng xếp hạng Hoa Hạ, nào là một người quét sạch bảy cao thủ viện trọng tài. Những điều này cô ta đều có thể kể lại như thuộc lòng.

Đối với cô ta mà nói, Diệp Lăng Thiên giống như thần linh ở trên cao, cách cô ta quá xa, không thể nào chạm tới, có thể cả đời cũng không bao giờ gặp được.

Nhưng Đàm Nguyệt Ảnh nói rằng Diệp Lăng Thiên, người mà cả đời khó gặp ấy hóa ra chính là Diệp Thiên?

"Ông Bá, ông làm thế này là sao?"

"Ông Lục, đây là kẻ sát nhân đã giết con trai tôi. Sao ông lại chào ông ta như thế chứ?"

Lạc Minh Thư và Hoàng Quốc Thắng đều cau mày, không phải Diệp Thiên là Diệp tiên sinh đến từ tỉnh Xuyên và là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên sao? Từ khi nào lại trở thành Đế vương rồi vậy?

Nhưng mà Từ Thiên Bá và Lục Thiên Thư dường như không nghe thấy gì, vẫn cúi đầu, không dám nói lời nào, cơ thể khẽ run lên.



Làm sao mấy người kia biết được áp lực mà cả hai đang phải chịu vào lúc này?

Trước kia Diệp Thiên đã giết chết Watanabe Heizou và Tiêu Ngọc Hoàng trên đỉnh núi Phi Vũ, được xếp hạng nhất trong danh sách cao thủ Hoa Hạ, họ chẳng qua cũng chỉ là hơi kiêng dè Diệp Thiên chứ không đến mức sợ hãi.

Mọi người đều là cao thủ chí tôn võ thuật. Cho dù căn cơ tu luyện của bạn có mạnh hơn tôi, nhưng dù sao cũng cùng mức độ, tôi không cần phải quá cung kính như vậy.

Nhưng sau này, Diệp Thiên tự mình quét sạch bảy người của viện trọng tài, giết chết một người đạt tới cảnh giới siêu phàm. Điều này đủ để khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ.

Chí tôn võ thuật và cảnh giới siêu phàm hoàn toàn không cùng đẳng cấp, Diệp Thiên có thể giết được người ở cảnh giới siêu phàm, tức là trước mặt Diệp Thiên bọn họ chỉ như con kiến, đương nhiên chỉ có thể sùng bái Diệp Thiên như thần, không dám đắc tội.

Diệp Thiên ngồi vững trên ghế, nửa như cười nửa như không nói.

"Hai người các ông đến đây để giúp ba nhà bọn họ đấy à?”

Lục Thiên Thư lập tức lắc đầu, cáo lỗi: "Đúng là tôi có nhận lời Hoàng Quốc Thắng đến để giúp đỡ, nhưng chúng tôi không biết Đế vương ở đây!”

Từ Thiên Bá cũng phụ họa: "Nếu chúng tôi sớm biết đó là cậu thì có cho mười lá gan, chúng tôi cũng không dám tới đây!”

Hai người lần lượt thể hiện lập trường của mình, tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng!

Khi Từ Thiên Bá và Lục Thiên Thư có mặt, ngay cả mười anh hùng của tỉnh Xuyên họ cũng có thể bóp chết trong chốc lát, nhưng bây giờ hai người họ lại xin lỗi Diệp Thiên, như thể họ vô cùng sợ Diệp Thiên vậy. Điều này khiến mọi người cảm thấy khó có thể tin được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play