Tiếng thét vang lên như xé tan bầu không khí và phóng thẳng lên trời.
Cô gái vội lấy tay che trước ngực như muốn che đi phần thành xuân đang lộ ra. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm của cô gái nhanh chóng đỏ bừng.
Cô gái thật sự không ngờ, lại có một ngày mình rơi vào tình huống ngại ngùng như vậy.
Diệp Thiên day lỗ tai, không hề quan tâm tới sự xấu hổ của cô gái, cậu đã đứng đối diện mặt hồ, đang định đi về phía trước.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một luồng âm thanh vang lên, sau lưng Diệp Thiên là một cơn gió lạnh tới ớn người.
Diệp Thiên không hề né tránh, chỉ từ từ quay người lại. Khi cậu quay lại thì thấy luồng gió mang theo kiếm khí này đang đâm xuyên về phía cậu.
“Rầm!”
Tiếng kiếm vang lên trong không gian mang theo sự lạnh giá với khí thế nhanh khủng khiếp lao về phía cổ họng của Diệp Thiên và chỉ còn cách cổ họng của cậu có một centimet.
Người ra tay chính là cô gái kia. Lúc này cô gái đã vận động toàn bộ chân khí giấu đi vẻ tuyệt diễm của cơ thể.
Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ lạnh lùng. Biểu cảm ngượng ngùng đã không còn, lúc này chỉ còn lại sát ý và nhìn chăm chăm Diệp Thiên.
“Lưu manh, anh đã nhìn thấy cơ thể tôi thì tôi phải giết anh!”
Cô gái tức giận nhìn Diệp Thiên giống như cô vừa bị mất đi sự tinh khiết của mình vậy.
Làn khí lạnh lẽo bao vây lấy vùng cổ của Diệp Thiên, nhưng cậu vẫn đứng yên và nói giọng thản nhiên: “Tôi không có chút hứng thú nào với cơ thể của cô cả. Nếu như tôi là cô thì tôi sẽ nhanh chóng bỏ kiếm xuống đấy”.
“Với ân nhân cứu mạng mà cô còn có thái độ đó à?”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, cô gái bỗng khựng người. Một chút ký ức dâng lên trong đầu và rồi hình thành thành một bức tranh hoàn thiện.
Cuối cùng cô ấy cũng đã phản ứng lại, cô gái bị một linh hồn chiếm đoạt, mà Diệp Thiên lại chính là người tiêu diệt linh hồn đó, cứu mạng của cô.
Người trước mặt này chính là ân nhân của cô sao?
Cô gái bỗng tỏ ra rối rắm. Người đàn ông đã nhìn hết cơ thể của cô này lại chính là ân nhân cứu mạng cô sao?
Thực ra cô gái chưa bao giờ nghĩ kịch bản hoang đường này lại xuất hiện với mình. Điều này đối với tương lai của cô gái thật không khác gì một cơn ác mộng.
Cô gái cầm kiếm băng trong tay, rồi nhìn xuống cổ họng của Diệp Thiên, hai tay khẽ run run nhưng không thể nào nhích thêm được chút nào nữa.
Với quy tắc của gia tộc cô gái. Nếu như người khác nhìn thấy cơ thể mình thì nhất định cô gái sẽ không do dự mà giết chết đối phương, nhưng đối diện với Diệp Thiên, cô gái không thể nào ra tay được.
Cuối cùng, cô gái buông tay, thanh kiếm băng biến mất, chỉ còn lại hoa tuyết rơi bay bay.
Khí lạnh bao quanh người tạo thành một lớp ảo mỏng bọc lấy cô thể cô gái, khiến cô không còn cảm thấy xấu hổ nhiều nữa.
“Anh…anh đã nhìn cơ thể của tôi, chuyện này anh định thế nào?”
Cô gái cắn môi nói với Diệp Thiên.
Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động, cậu bật cười.
Cô gái này, cậu cứu thì cũng thôi, vậy mà vừa hồi phục ý thức đã gây sự với cậu, còn hỏi cậu phải làm gì?
Đối với cô gái này mà nói, sinh mệnh không phải là số một mà cơ thể mới là số một.
Diệp Thiên với biểu cảm trêu trọc, cười như không cười và nói: “Tôi đã cứu mạng cô, nhưng không hề có ý quan tâm tới cơ thể cô. Tôi nên nói tư tưởng của cô truyền thống quá hay là nên nói cô quá ngốc nghếch đây?”
Cậu liếc nhìn cô gái, căn bản không muốn nhiều lời bèn đi về phía trước.
“Soạt!”
Một âm thanh xé không khí vang lên. Cô gái biến thành một tàn ảnh chặn trước Diệp Thiên.
“Anh đứng lại!”
Cô gái dang hai tay, chặn trước mặt Diệp Thiên.
“Vẫn chưa nói rõ. Anh đã nhìn cơ thể của tôi, anh định thế nào? Anh định chịu trách nhiệm như thế nào?
Diệp Thiên cảm thấy thật hoang đường, cậu lắc đầu với vẻ bất lực.
“Được rồi, chúng ta đơn giản một chút đi. Tôi cứu cô, tôi không cần cô phải cảm ơn, chỉ hi vọng cô đừng làm phiền tôi nữa. Còn việc tôi nhìn thấy cơ thể cô thì coi như chúng ta hòa, không ai nợ ai, đủ đơn giản chưa?”
Cô gái vẫn không chịu buông tha. Cậu cũng không buồn quan tâm, giờ cậu chỉ muốn Sinh Mệnh Linh Tuyền trước mặt mà thôi.
“Không được”.
Cô gái trừng mắt, vẫn không chịu thôi.
“Anh tưởng nói vậy mà xong à? Anh cứu tôi, tôi hết sức cảm kích, nhưng dù sao thì anh cũng nhìn thấy cơ thể của tôi rồi. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, anh không nói rõ thì đừng hòng rời đi’.
Diệp Thiên đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn. Cậu sầm mặt, biểu cảm trở nên lạnh lùng thêm vài phần.
“Được, cô muốn tôi nói rõ thì dứt khoát một chút, cô nói đi!”
“Tôi đã nhìn cơ thể cô, cô muốn thế nào, đưa ra điều kiện đi”
Cậu xua tay, biểu cảm lạnh nhạt.
“Điều kiện sao?”
Cô gái xinh đẹp tỏ ra do dự. Sau khi suy nghĩ mới nói: “Quy tắc của gia tộc tôi, phàm là con gái, nếu đã để người khác nhìn thấy cơ thể thì một là gia nhập gia tộc trở thành chồng của tôi hoặc là sẽ bị tôi giết, không được tồn tại trên thế gian này”.
“Hai điều kiện đó, anh tự chọn đi”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì biểu cảm trở nên kỳ lạ.
“Một là cưới hai là bị giết sao?”
Cậu thật sự cảm thấy buồn cười, cô gái này còn trẻ măng, chỉ lớn hơn cậu 2, 3 tuổi, tu vi đã đạt tới vương cấp, hơn nữa còn là vương cấp thực sự nên chắc chắn gia tộc của cô gái không hề đơn giản.
Vậy mà cậu thật sự không hiểu ở thế kỷ 21 rồi vẫn còn những tư tưởng truyền thống phong kiến tồn tại trong các gia tộc như vậy sao? Nhìn cơ thể thì phải cưới người ta, nếu không thì sẽ bị giết chết?
Đôi mắt cậu vẫn vô cùng lạnh lùng, cậu lắc đầu.
“Cả hai điều kiện, tôi đều không đồng ý”.
“Tôi đã có vợ sắp cưới rồi, muốn kết hôn với tôi, bắt tôi gia nhập vào gia tộc của cô là điều không thể”.
“Còn cô muốn lấy mạng của tôi thì cô có thể tự hỏi bản thân, cô có giết nổi tôi không?”
Cô gái á khẩu trước câu nói của Diệp Thiên. Cô không ngờ Diệp Thiên đã có vợ sắp cưới.
Và nửa câu sau của cậu khiến cô gái không thể phản bác.
Linh hồn trước đó xâm nhập vào thần phủ của cô gái, đến bản thân còn không chống lại được, cuối cùng bị xâm chiếm ý thức, mất đi khả năng khống chế bản thân, Diệp Thiên chính là người giết chết hồn thể đó một cách dễ dàng, đến cả hồn thể cũng bị tiêu diệt thì cô gái có thể biết được sự chênh lệch về thực lực giữa mình và Diệp Thiên tới mức nào.
Cô muốn giết Diệp Thiên đúng là điều không thể.
Nhưng cô gái không cam tâm, cơ thể ngọc ngà hơn hai mươn năm qua của mình, cái ‘chỗ đó´biết bao người theo đuổi, rất nhiều thanh niên tuấn kiệt đều coi cô là người phụ nữ hoàn hảo, là mục tiêu theo đuổi cả đời của mình.
Còn cô gái, chỉ vì đi dạo nhân gian một chuyến mà bị một người đàn ông nhìn thấy sạch, khiến cô gái phải chấp nhận như thế nào đây?
Cô gái im lặng một chút rồi lên tiếng.
“Tôi mặc kệ anh có vợ hay chưa, nhưng đã nhìn cơ thể tôi thì phải chịu trách nhiệm.
“Tương lai tôi hi vọng, anh sẽ tới tiểu thế giới một chuyến!”
Chương 686: Tiểu thế giới
“A”
Tiếng thét vang lên như xé tan bầu không khí và phóng thẳng lên trời.
Cô gái vội lấy tay che trước ngực như muốn che đi phần thành xuân đang lộ ra. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm của cô gái nhanh chóng đỏ bừng.
Cô gái thật sự không ngờ, lại có một ngày mình rơi vào tình huống ngại ngùng như vậy.
Diệp Thiên day lỗ tai, không hề quan tâm tới sự xấu hổ của cô gái, cậu đã đứng đối diện mặt hồ, đang định đi về phía trước.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một luồng âm thanh vang lên, sau lưng Diệp Thiên là một cơn gió lạnh tới ớn người.
Diệp Thiên không hề né tránh, chỉ từ từ quay người lại. Khi cậu quay lại thì thấy luồng gió mang theo kiếm khí này đang đâm xuyên về phía cậu.
“Rầm!”
Tiếng kiếm vang lên trong không gian mang theo sự lạnh giá với khí thế nhanh khủng khiếp lao về phía cổ họng của Diệp Thiên và chỉ còn cách cổ họng của cậu có một centimet.
Người ra tay chính là cô gái kia. Lúc này cô gái đã vận động toàn bộ chân khí giấu đi vẻ tuyệt diễm của cơ thể.
Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ lạnh lùng. Biểu cảm ngượng ngùng đã không còn, lúc này chỉ còn lại sát ý và nhìn chăm chăm Diệp Thiên.
“Lưu manh, anh đã nhìn thấy cơ thể tôi thì tôi phải giết anh!”
Cô gái tức giận nhìn Diệp Thiên giống như cô vừa bị mất đi sự tinh khiết của mình vậy.
Làn khí lạnh lẽo bao vây lấy vùng cổ của Diệp Thiên, nhưng cậu vẫn đứng yên và nói giọng thản nhiên: “Tôi không có chút hứng thú nào với cơ thể của cô cả. Nếu như tôi là cô thì tôi sẽ nhanh chóng bỏ kiếm xuống đấy”.
“Với ân nhân cứu mạng mà cô còn có thái độ đó à?”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, cô gái bỗng khựng người. Một chút ký ức dâng lên trong đầu và rồi hình thành thành một bức tranh hoàn thiện.
Cuối cùng cô ấy cũng đã phản ứng lại, cô gái bị một linh hồn chiếm đoạt, mà Diệp Thiên lại chính là người tiêu diệt linh hồn đó, cứu mạng của cô.
Người trước mặt này chính là ân nhân của cô sao?
Cô gái bỗng tỏ ra rối rắm. Người đàn ông đã nhìn hết cơ thể của cô này lại chính là ân nhân cứu mạng cô sao?
Thực ra cô gái chưa bao giờ nghĩ kịch bản hoang đường này lại xuất hiện với mình. Điều này đối với tương lai của cô gái thật không khác gì một cơn ác mộng.
Cô gái cầm kiếm băng trong tay, rồi nhìn xuống cổ họng của Diệp Thiên, hai tay khẽ run run nhưng không thể nào nhích thêm được chút nào nữa.
Với quy tắc của gia tộc cô gái. Nếu như người khác nhìn thấy cơ thể mình thì nhất định cô gái sẽ không do dự mà giết chết đối phương, nhưng đối diện với Diệp Thiên, cô gái không thể nào ra tay được.
Cuối cùng, cô gái buông tay, thanh kiếm băng biến mất, chỉ còn lại hoa tuyết rơi bay bay.
Khí lạnh bao quanh người tạo thành một lớp ảo mỏng bọc lấy cô thể cô gái, khiến cô không còn cảm thấy xấu hổ nhiều nữa.
“Anh…anh đã nhìn cơ thể của tôi, chuyện này anh định thế nào?”
Cô gái cắn môi nói với Diệp Thiên.
Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động, cậu bật cười.
Cô gái này, cậu cứu thì cũng thôi, vậy mà vừa hồi phục ý thức đã gây sự với cậu, còn hỏi cậu phải làm gì?
Đối với cô gái này mà nói, sinh mệnh không phải là số một mà cơ thể mới là số một.
Diệp Thiên với biểu cảm trêu trọc, cười như không cười và nói: “Tôi đã cứu mạng cô, nhưng không hề có ý quan tâm tới cơ thể cô. Tôi nên nói tư tưởng của cô truyền thống quá hay là nên nói cô quá ngốc nghếch đây?”
Cậu liếc nhìn cô gái, căn bản không muốn nhiều lời bèn đi về phía trước.
“Soạt!”
Một âm thanh xé không khí vang lên. Cô gái biến thành một tàn ảnh chặn trước Diệp Thiên.
“Anh đứng lại!”
Cô gái dang hai tay, chặn trước mặt Diệp Thiên.
“Vẫn chưa nói rõ. Anh đã nhìn cơ thể của tôi, anh định thế nào? Anh định chịu trách nhiệm như thế nào?
Diệp Thiên cảm thấy thật hoang đường, cậu lắc đầu với vẻ bất lực.
“Được rồi, chúng ta đơn giản một chút đi. Tôi cứu cô, tôi không cần cô phải cảm ơn, chỉ hi vọng cô đừng làm phiền tôi nữa. Còn việc tôi nhìn thấy cơ thể cô thì coi như chúng ta hòa, không ai nợ ai, đủ đơn giản chưa?”
Cô gái vẫn không chịu buông tha. Cậu cũng không buồn quan tâm, giờ cậu chỉ muốn Sinh Mệnh Linh Tuyền trước mặt mà thôi.
“Không được”.
Cô gái trừng mắt, vẫn không chịu thôi.
“Anh tưởng nói vậy mà xong à? Anh cứu tôi, tôi hết sức cảm kích, nhưng dù sao thì anh cũng nhìn thấy cơ thể của tôi rồi. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, anh không nói rõ thì đừng hòng rời đi’.
Diệp Thiên đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn. Cậu sầm mặt, biểu cảm trở nên lạnh lùng thêm vài phần.
“Được, cô muốn tôi nói rõ thì dứt khoát một chút, cô nói đi!”
“Tôi đã nhìn cơ thể cô, cô muốn thế nào, đưa ra điều kiện đi”
Cậu xua tay, biểu cảm lạnh nhạt.
“Điều kiện sao?”
Cô gái xinh đẹp tỏ ra do dự. Sau khi suy nghĩ mới nói: “Quy tắc của gia tộc tôi, phàm là con gái, nếu đã để người khác nhìn thấy cơ thể thì một là gia nhập gia tộc trở thành chồng của tôi hoặc là sẽ bị tôi giết, không được tồn tại trên thế gian này”.
“Hai điều kiện đó, anh tự chọn đi”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì biểu cảm trở nên kỳ lạ.
“Một là cưới hai là bị giết sao?”
Cậu thật sự cảm thấy buồn cười, cô gái này còn trẻ măng, chỉ lớn hơn cậu 2, 3 tuổi, tu vi đã đạt tới vương cấp, hơn nữa còn là vương cấp thực sự nên chắc chắn gia tộc của cô gái không hề đơn giản.
Vậy mà cậu thật sự không hiểu ở thế kỷ 21 rồi vẫn còn những tư tưởng truyền thống phong kiến tồn tại trong các gia tộc như vậy sao? Nhìn cơ thể thì phải cưới người ta, nếu không thì sẽ bị giết chết?
Đôi mắt cậu vẫn vô cùng lạnh lùng, cậu lắc đầu.
“Cả hai điều kiện, tôi đều không đồng ý”.
“Tôi đã có vợ sắp cưới rồi, muốn kết hôn với tôi, bắt tôi gia nhập vào gia tộc của cô là điều không thể”.
“Còn cô muốn lấy mạng của tôi thì cô có thể tự hỏi bản thân, cô có giết nổi tôi không?”
Cô gái á khẩu trước câu nói của Diệp Thiên. Cô không ngờ Diệp Thiên đã có vợ sắp cưới.
Và nửa câu sau của cậu khiến cô gái không thể phản bác.
Linh hồn trước đó xâm nhập vào thần phủ của cô gái, đến bản thân còn không chống lại được, cuối cùng bị xâm chiếm ý thức, mất đi khả năng khống chế bản thân, Diệp Thiên chính là người giết chết hồn thể đó một cách dễ dàng, đến cả hồn thể cũng bị tiêu diệt thì cô gái có thể biết được sự chênh lệch về thực lực giữa mình và Diệp Thiên tới mức nào.
Cô muốn giết Diệp Thiên đúng là điều không thể.
Nhưng cô gái không cam tâm, cơ thể ngọc ngà hơn hai mươn năm qua của mình, cái ‘chỗ đó´biết bao người theo đuổi, rất nhiều thanh niên tuấn kiệt đều coi cô là người phụ nữ hoàn hảo, là mục tiêu theo đuổi cả đời của mình.
Còn cô gái, chỉ vì đi dạo nhân gian một chuyến mà bị một người đàn ông nhìn thấy sạch, khiến cô gái phải chấp nhận như thế nào đây?
Cô gái im lặng một chút rồi lên tiếng.
“Tôi mặc kệ anh có vợ hay chưa, nhưng đã nhìn cơ thể tôi thì phải chịu trách nhiệm.
“Tương lai tôi hi vọng, anh sẽ tới tiểu thế giới một chuyến!”
Chương 687: Tôi rất ưng ý người đàn ông này
“Tiểu thế giới?”.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi dừng lại, nhíu mày.
Cậu nghe thấy cái tên này lần đầu, trước kia cậu chưa từng nghe qua tiểu thế giới gì đó.
Nhìn vẻ mặt Diệp Thiên, cô gái rõ ràng nắm bắt được gì đó, mi mày cô ta toát lên vẻ ngạo nghễ, cười nhạo: “Chẳng lẽ anh không biết “tiểu thế giới” à?”.
Diệp Thiên tỏ vẻ bình tĩnh, thản nhiên đáp: “Tôi quả thật không biết “tiểu thế giới” gì đó, trước kia cũng chưa từng nghe nói, nhưng vậy thì sao?”.
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết địa điểm và thời gian, cho dù là nơi hiểm trở, tôi cũng sẽ đến đó. Nhưng cô phải cho tôi một lý do!”.
“Nếu cô muốn tôi chịu trách nhiệm, muốn tôi cưới cô thì chắc chắn không thể. Nếu cô muốn lấy mạng tôi thì bây giờ cô có thể ra tay, cần gì phải đến “tiểu thế giới” gì đó?”.
Mặc dù Diệp Thiên không biết “tiểu thế giới” là nơi nào, nhưng cậu cũng không có hứng thú. Cậu chỉ nhìn cô gái, trông như muốn cô gái ra tay, giải quyết rắc rối ngay tại đây.
“Anh chàng này, sao lại không hiểu tình cảm gì thế nhỉ?”.
Cô gái nghiêm nghị nhìn lại, chỉ cảm thấy Diệp Thiên là người hờ hững lạnh nhạt nhất trong số những người đàn ông mà cô ta từng gặp.
Mặc dù cô ta không quen biết Diệp Thiên, nhưng bản thân cô ta là người đẹp tuyệt sắc. Cho dù là ở nơi mà cô ta sống, cô ta cũng được vô số thiên tài hào kiệt để ý, là đứa con cưng trong gia tộc, được vô số người theo đuổi, yêu quý.
Ngay cả những thiên tài hào kiệt đỉnh cao ở nơi đó cũng đối đãi với cô ta như nữ thần. Thế nhưng ở trước mặt Diệp Thiên, cô ta cảm thấy mọi chỗ dựa và niềm kiêu hãnh của mình đều chẳng có nghĩa lý gì, hoàn toàn bị Diệp Thiên phớt lờ.
Cô ta thậm chí còn hơi tò mò, vợ chưa cưới của Diệp Thiên rốt cuộc có sức quyến rũ thế nào mới có thể khiến cậu không động lòng với một người đẹp tuyệt sắc như cô ta?
Cô ta do dự trong chốc lát, nhưng niềm kiêu hãnh trong nội tâm vẫn khiến cô ta giữ im lặng, không nói ra suy nghĩ trong lòng.
Cô ta nhìn vào đôi mắt sâu như sao trời của Diệp Thiên, lần đầu tiên nảy sinh tình cảm khác lạ với một người con trai. Cô ta cũng hơi tò mò về Diệp Thiên. Ở “tiểu thế giới” mà cô ta sống, cao thủ thiên tài đẳng cấp như cô ta chỉ là con số ít ỏi. Trong thế giới của bọn họ, ai cũng có suy nghĩ mình sinh ra đã có đẳng cấp cao hơn những võ giả ở thế tục. Bọn họ hoàn toàn không xem trọng những thiên tài võ giả ở thế tục.
Hơn nữa, nếu xét cùng độ tuổi, chín mươi chín phần trăm võ giả thế tục đều thua xa bọn họ. Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới, ở thế tục lại có thế hệ trẻ tuổi nào có thể so sánh với bọn họ.
Nhưng sự xuất hiện của Diệp Thiên hôm nay lại khiến cô ta như phát hiện được một đại lục mới, hoàn toàn lật đổ sự hiểu biết của cô ta trước kia.
Trước đó, cô ta đã sử dụng hết thủ đoạn của bản thân, phát huy sức mạnh tinh thần đến cực hạn, nhưng vẫn không thể ngăn chặn linh hồn đó xâm nhập vào thần phủ của cô ta.
Linh hồn đó chiếm giữ thể xác của cô ta, dùng sức mạnh tu vi của cô ta chiến đấu với Diệp Thiên. Những đòn tấn công mà ông ta sử dụng, bất cứ sát chiêu nào cũng bị Diệp Thiên hóa giải dễ dàng. Ông ta không thể làm Diệp Thiên bị thương, thậm chí còn bị cậu tiêu diệt một cách mạnh bạo. Ngay cả linh hồn đó cũng tan thành mây khói dưới khí thế tấn công của Diệp Thiên, chẳng phải đồng nghĩa tu vi của cậu cao hơn cô ta sao?
Ở nơi mà cô ta sinh sống, những người như cô ta đã được xem là cao thủ thiên tài đỉnh cao, không thể cao hơn nữa. Nhưng Diệp Thiên lại dễ dàng vượt qua cô ta, vậy chẳng phải thực lực bản thân Diệp Thiên đủ để đánh bại tất cả thiên tài trẻ tuổi nơi bọn họ sống hay sao?
Nhìn gương mặt tuấn tú của Diệp Thiên, trên mặt cô ta lại ửng hồng.
Ở “tiểu thế giới”, nhiều thiên tài xuất sắc theo đuổi cô ta rất kịch liệt, nhưng cô ta đều không có hứng thú với ai trong bọn họ. Thậm chí là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, cô ta cũng chỉ coi như bạn bè, quan hệ trong sáng.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô ta có cảm xúc khác lạ với một người khác giới.
Bất kể là vẻ ngoài hay thực lực của Diệp Thiên đều đã đạt tiêu chuẩn trong lòng cô ta. Hơn nữa, bây giờ Diệp Thiên đã nhìn thấy hết thân thể của cô ta, bảo Diệp Thiên làm chồng cô ta, về ở rể trong gia tộc, cô ta không những không thấy phản cảm, mà còn âm thầm dâng lên sự mong chờ.
Nghĩ đến đây, sự lạnh lùng trên mặt cô ta tan đi phần nào, nói với Diệp Thiên: “Tôi không giết anh, nhưng anh nhất định phải tới “tiểu thế giới” một chuyến”.
“Dù có thế nào, anh cũng đã nhìn thấy cơ thể của tôi, anh phải có một lời giải thích cho trưởng bối trong tộc tôi. Cho dù anh không muốn cưới tôi thì cũng phải nói rõ mọi chuyện với trưởng bối trong tộc!”.
“Tất nhiên, nếu anh là một kẻ hèn, không dám đến đó thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra, giữa tôi và anh không liên quan gì đến nhau, coi như tôi và anh chưa từng gặp mặt!”.
Cô ta nói vậy đương nhiên là kế khích tướng. Những anh hùng hào kiệt trẻ tuổi trên thiên hạ, có ai cam tâm bị người ta coi là kẻ hèn chứ?
Cô ta vốn tưởng Diệp Thiên sẽ đồng ý ngay, nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại khiến vẻ mặt cô ta cứng đờ.
“Vậy thì đơn giản quá, tôi là một thằng hèn!”.
Diệp Thiên lập tức nhún vai: “Tôi không có hứng thú gặp trưởng bối người nhà cô, cũng không quan tâm đến “tiểu thế giới” mà cô nói. Cô nghĩ tôi là kẻ hèn cũng được, không phải đàn ông cũng tốt, chuyện này dừng ở đây”.
“Cứ coi như cô chưa từng gặp tôi, tôi cũng chưa từng gặp cô, giữa tôi và cô không ai nợ ai!”.
Diệp Thiên nói xong, đi vòng qua cô gái, vừa bước ra một bước đã đặt chân lên vách đá ở phía trước.
Cô gái tức giận, cô ta thực sự không ngờ Diệp Thiên lại từ chối thẳng thừng, kế khích tướng của cô ta không hề có tác dụng gì với cậu.
“Anh…”.
Cô ta há miệng, muốn nói tiếp gì đó, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô ta ngơ ngẩn.
Diệp Thiên giơ một tay lên, năm ngón tay tỏa ra những đốm sáng xanh lam, ấn lên vách núi.
Tiếp đó, ánh sáng xanh lam dâng lên dọc theo vách đá, che phủ vách đá mười mấy trượng. Sau đó, cô ta cảm nhận được linh khí vô cùng mạnh mẽ từ trong vách đá tràn ra, hội tụ thành một dòng nước lũ linh khí, lần lượt bị hút vào lòng bàn tay Diệp Thiên.
Thời khắc này, Diệp Thiên giống như một vật chứa khổng lồ, hút vô số linh khí vào trong cơ thể, hơn nữa tốc độ hút càng lúc càng nhanh.
“Sao có thể như vậy?”.
Đôi mắt cô ta dao động, ngây ra tại chỗ.
Cô ta xuất thân từ “nơi đó”, vì sự dạy dỗ truyền lời của các vị trưởng bối, tiền bối và sự mưa dầm thấm đất của bản thân cô ta, xưa nay cô ta đều xem thường võ giả ở giới thế tục. Cô ta luôn nghĩ rằng cao thủ võ giả xuất thân từ “nơi đó” sẽ cao hơn người ta một bậc.
Nhưng dù là ở “nơi đó”, cô ta cũng chưa từng thấy ai dùng cách như Diệp Thiên để hấp thu linh khí. Cho dù là Thôn Lệnh Tông nổi tiếng với công pháp nuốt trọn cũng không ai dám dùng cách ngang ngược như cậu, lấy bản thân làm vật trung gian, để linh khí không ngừng tràn vào.
Trạng thái của Diệp Thiên lúc này lại làm mới nhận thức của cô ta một lần nữa. Diệp Thiên không chỉ không tổn hại gì, ngược lại tốc độ hấp thu linh khí càng lúc càng nhanh, hơn nữa không thấy cậu có vẻ gì là bão hòa hoặc khó chịu.
Trong quá trình Diệp Thiên hấp thu linh khí, cô ta cũng cảm nhận được khí tức trong cơ thể cậu đang không ngừng tăng lên, sức mạnh càng lúc càng dồi dào, một luồng uy áp vô hình bao phủ xuống vùng đất này.
Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thiên, dường như đã hạ quyết tâm gì đó.
Cô ta rất ưng ý người đàn ông này!
Chương 688: Đỡ kiếm của tôi
Diệp Thiên không quan tâm cô gái sau lưng, lực hút lòng bàn tay cậu cuồn cuộn vận hành, điên cuồng hấp thu linh khí từ trong thạch bích truyền ra, không ngừng bổ sung vào hơi thở trong cơ thể mình, càng lúc càng lớn mạnh.
“Linh khí thật tinh khiết, địa cầu hiện tại đã cạn kiệt linh khí, mà nơi khác có thể có linh khí được một phần mười như ở đây cũng đã rất quý rồi, không ngờ ở ốc đảo sa mạc lại có được nơi trù phú như vậy!”
Diệp Thiên mừng thầm trong lòng, đối với cậu mà nói, nơi thần linh mật tàng này thì cậu càng tò mò hơn, muốn gặp thử vương cấp siêu phàm oai phong một cõi thuở đầu rốt cuộc để lại vật phẩm gì, nhưng dù Diệp Thiên tìm được những thứ này thì cậu cũng chưa chắc sẽ quan tâm.
Thứ cậu thật sự cần vẫn là Linh Tuyền Sinh Mệnh, sở dĩ cậu tu luyện Phệ Thiên Cửu Truyền chính là muốn gia tăng linh khí, linh khí càng nhiều thì tốc độ tu luyện của cậu nhanh, Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể vận chuyển càng trơn tru.
Linh Tuyền Sinh Mệnh này giống như đồ uống tăng lực của cậu vậy, khiến từng tế bào trong người cậu bừng bừng sức sống, sức sống khắp nơi, tu vi của cậu cũng liên tục tăng mạnh, khoảng cách đến cảnh giới siêu phàm thần phẩm cũng chỉ còn một bước mà thôi.
Khi cậu chưa đạt đến siêu phàm thần phẩm, cũng có thể khiêu chiến vương cấp, thậm chí giao đấu với vương cấp chân chính cũng không hề lép vế. Nếu để cậu bước vào siêu phàm thần phẩm, sức chiến đấu chắc chắn sẽ tiếp tục tăng mạnh, đến lúc đó dù vương cấp trăm năm có đứng trước mặt cậu thì cũng không còn nhiều sức đe doạ.
Đôi mắt cô gái khẽ động, nhìn Diệp Thiên đang hấp thụ, một lúc lâu cũng chưa rời mắt.
Cô ta cảm thấy, ở nơi thế tục này gặp được người đàn ông vô cùng thần bí, hơi thở mạnh mẽ như vậy khiến cô ta càng muốn tìm hiểu, muốn tiếp cận.
Bất giác cô ta lại so sánh Diệp Thiên với những thiên kiêu đỉnh cao ở nơi kia, chỉ cảm thấy dường như bất kỳ ai cũng yếu hơn Diệp Thiên một bậc, ít nhất cô ta có thể chắc chắn, những thiên tài tuấn kiệt đó tuyệt đối không thể dễ dàng tiêu diệt được linh hồn thể có tu vi cảnh giới quy nguyên vừa nãy được.
Diệp Thiên không hề biết suy nghĩ cô gái sau lưng mình, cậu vẫn duy trì một tư thế, liên tục cả nửa tiếng đồng hồ, trong vòng nửa tiếng này, lực hấp thụ trong lòng bàn tay cậu vẫn chưa hề suy giảm, linh khí chất chứa trong vách núi này đều bị cậu hấp thụ vào cơ thể.
Cuối cùng, cậu thả tay ra, một tiếng ngân dài phát ra từ trong miệng cậu, bay thẳng lên tầng mây, lay động mây mù khắp nơi trên bầu trời, vách núi phía trước cũng vì sóng âm dao động mà trực tiếp vỡ tung, hoá thành đá vụn.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh thấu xương, sự tự tin giữa hàng mày càng lúc càng tinh khiết càng mạnh mẽ, siêu phàm thần phẩm, cuối cùng cậu cũng bước đến rồi!
“Răng rắc!”
Cậu nhẹ nhàng co dãn toàn thân, khắp người bỗng vang lên tiếng xương khớp giòn tan, tựa như mỗi một khớp xương trong cơ thể đều đang co duỗi, hơi thở của cậu cũng mạnh mẽ trước nay chưa từng có, khiến cô gái phía sau kinh ngạc.
“Hơi thở này là vừa mới đột phá đến siêu phàm thần phẩm sao?”
Ánh mắt cô gái sửng sốt, cảm thấy vô cùng khó tin.
Cô ta cảm nhận rõ ràng được tu vi cảnh giới lúc này của Diệp Thiên chỉ là ở siêu phàm thần phẩm, không thể hơn, so với vương cấp càng khác xa.
Nhưng cô ta khó mà hiểu được, tu vi siêu phàm thần phẩm sao có thể đấu lại một linh hồn thể cảnh giới quy nguyên, còn giết chết một cách nhẹ nhàng vậy?
Trong lúc cô ta nghi hoặc thì Diệp Thiên đã quay người lại.
Ánh mắt cậu từ đầu đến cuối đều không để ý đến cô gái, trực tiếp lướt ngang qua người cô ta, sau đó Diệp Thiên bước một bước đã đi lên trên mặt hồ, đi về phía bờ hồ cứ như đang đi trên mặt đất.
Đối với cậu mà nói, lần này đến nơi thần linh mật tàng cũng xem như trọn vẹn, Linh Tuyền Sinh Mệnh ở đây ẩn chưa linh khí mạnh mẽ đều bị cậu hấp thụ đến tận cùng, còn một ít linh khí, bảo vật, công pháp các thứ còn lại trong ốc đảo thì cậu không hề quan tâm.
Phệ Thiên Cửu Truyền mà cậu tu luyện chính là công pháp mạnh nhất trong vũ trụ này, về mặt này, cậu vô cùng tự tin.
Nhìn thấy Diệp Thiên đã sắp đi qua mặt hồ, cô gái mới định thần lại, ánh mắt cô ta chợt ngừng lại, sau đó như đã quyết định, bóng hình chợt lướt ngang, lập tức lướt ngang trên mặt hồ, kéo theo vệt nước.
Sóng nước dao động, hoá thành vô số hơi nước băng giá bay vờn quanh người cô ta, bao phủ đường cong cơ thể tinh tế của cô ta, càng tôn thêm vẻ đẹp thanh thoát.
Cô ta trực tiếp đứng chắn trước mặt Diệp Thiên, đôi mắt kiên cường.
“Chuyện của chúng ta vẫn còn chưa nói rõ, anh muốn đi đâu?”
Diệp Thiên dừng bước, cuối cùng cũng nhìn cô ta, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
“Cô cho rằng mình là con gái thì tôi sẽ không ra tay với cô sao?”
Cậu cứu mạng cô gái này, nhưng cô ta không cảm tạ thì thôi vậy, trái lại còn bám riết không buông, cứ dây dưa vấn đề đã nhìn thấy cơ thể cô ta, Diệp Thiên cũng không còn nhẫn nại với chuyện này.
“Tôi đã nói rồi, chuyện này dừng ở đây, tôi và cô không thiếu nợ nhau, không liên quan nhau, đơn giản vậy được chưa?”
Giọng điệu Diệp Thiên lạnh lùng, giống như người trước mặt là một người qua đường vô cùng bình thường, chứ không phải một mỹ nữ yêu kiều.
“Không thể!”
Cô gái lập tức bác bỏ đề nghị của Diệp Thiên, xoè lòng bàn tay, chân khí hàn băng lập tức chuyển động, khiến không khí xung quanh lập tức đóng băng, một luồng sương giá từ dưới chân cô ta lan ra kéo dài cả trăm mét, bao vây Diệp Thiên bên trong.
Diệp Thiên khẽ nheo hai mắt, giọng điệu u ám hơn.
“Cô muốn ra tay với tôi?”
Cô gái thẳng thắn gật đầu: “Nếu anh đã muốn không liên quan gì đến tôi thì tôi có thể đồng ý, nhưng điều kiện là anh phải đỡ được một kiếm của tôi!”
“Nếu anh có thể đỡ được một kiếm này, chắc chắn tôi sẽ không dây dưa chuyện này nữa, nhưng nếu anh không đỡ được thì phải cùng tôi quay về “thế giới nhỏ”, gặp trưởng bối trong tộc tôi, nói rõ căn nguyên mọi chuyện, đến lúc đó anh đi hay ở thì do bọn họ quyết định!”
Diệp Thiên nghe vậy chợt bật cười.
“Đỡ một kiếm của cô? Đừng nói là một kiếm, cho dù đỡ mười kiếm của cô thì có thế nào?”
Để tránh phiền phức, cậu lập tức khẽ vẫy bàn tay.
“Muốn ra tay thì mau làm đi, tôi đã ở Trung Đông khá lâu rồi, không muốn làm lỡ hành trình đâu!
“Dùng một kiếm mạnh nhất của cô đi, một lần giải quyết cho xong rắc rối!”
Căn bản cậu cũng chưa từng quan tâm cô gái này, lúc trước linh hồn thể kia mượn thân thể cô ta, sát chiêu và những phạm vi thi triển đều bị cậu phá bỏ nhẹ nhàng, cô gái muốn cậu đỡ một kiếm căn bản là chuyện hết sức bình thường.
Cô gái nhìn động tác của Diệp Thiên, cô ta không có vẻ mặt gì, ánh mắt chợt loé hào quang hàn băng, chân nguyên hàn băng mạnh mẽ quanh người sôi sục dâng trào, biến thành một cơn lốc băng.
“Gào!”
Tiếng rồng gào thét vang vọng khắp trời, một con rồng khổng lồ dài chừng mười trượng uốn lượn, sau đó dưới ánh sáng xanh giữa đất trời, trận pháp nhanh chóng được hàn băng ngưng tụ, ngưng tụ thành một thanh kiếm hàn băng trong suốt.
Cái này so với thanh kiếm hàn băng lúc nãy do linh hồn thể triệu hồi thì bén nhọn hơn, khí lạnh ghê người, mang theo uy thế chém trời.
“Đây là tuyệt học trấn tộc bí truyền của tộc tôi, nếu anh có thể đỡ được một kiếm này thì tôi không còn lời nào để nói nữa!”
Giọng điệu cô gái sâu kín, bàn tay đã nắm chặt chuôi kiếm!
Chương 689: Huy hiệu Liên minh Võ thuật
“Xoẹt!”
Giữa đất trời, tiếng kiếm vang vọng không ngừng, trầm bổng, khiến mặt hồ chấn động dập dềnh.
Hơi thở hàn băng tản ra, lúc này chân nguyên cô gái bắt đầu đạt đến cực hạn, nhiệt độ nơi này gần như trong thoáng chốc đã đến điểm đóng băng, nước hồ đã bắt đầu đóng băng.
“Ồ?”
Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, có chút kinh ngạc.
Lúc trước linh hồn thể điều khiển thân thể cô gái giao đấu với cậu, toàn bộ hàn ý và kiếm ý phóng ra đều không mạnh mẽ thuần tuý như lúc này, nhưng bây giờ bản thân cô gái sử dụng thì uy lực hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Cậu nhìn phía trước chăm chú, nhìn thấy từng hành động của cô gái như mây trôi nước chảy, có dấu vết để lại, cuối cùng cậu cũng bừng tỉnh.
Mặc dù tu vi linh hồn thể kia mạnh nhưng cũng là lần đầu khống chế thân thể cô gái này, có nhiều phần sức mạnh cũng không thông thuộc, không thể kiểm soát trơn tru, lại không cách nào làm được đến mức sử dụng hết trăm phần trăm sức mạnh.
Mà cô gái này lại vô cùng hiểu rõ tu vi và công lực bản thân, đương nhiên cô ta muốn làm gì cũng có thể.
“Vù!”
Hơi thở hàn băng phà xuống, cô gái mở tay, nắm giữ thanh kiếm băng kia, ánh mắt chợt loé tia sáng xanh tựa như tiên tử băng giá.
Kiếm khí mạnh mẽ từ trên trời phóng thẳng xuống, kiếm khí vẫn chưa chém xuống nhưng mặt đất Diệp Thiên đang đứng đã bị chia ra làm hai, cỏ bay tứ tung, khe nứt kéo dài từ dưới chân Diệp Thiên đến mặt hồ phía sau, chắn ngang cả trăm mét.
Mặc dù gió lớn trên đỉnh đầu chèn ép, uy lực như phá được núi, nhưng Diệp Thiên chung quy cũng chỉ có chút vẻ mặt ngạc nhiên mà thôi, không hơn không kém.
Nhìn thấy kiếm quang hạ xuống, quần áo cậu lay động, gió thổi bay phần phật, mà bản thân cậu thì vươn năm ngón tay thon dài ra.
“Keng!”
Tiếng vang chấn động không trung, chỉ nhìn thấy Diệp Thiên hơi mở ngón trỏ và ngón giữa, sau đó cánh tay vừa nhấc lên đã chắn ngang ngay mũi kiếm.
Thanh kiếm băng khổng lồ với kiếm khí dài hơn mười trượng lại mạnh mẽ bị ngăn lại trên đỉnh đầu Diệp Thiên, hai ngón tay tựa như kiềm sắt, giữ chặt mũi kiếm, khiến đòn tấn công của cô ta hoàn toàn tan vỡ, kiếm ý dần biến mất, một tia sáng xanh cuối cùng sót lại cũng dần tan biến.
Từ đầu đến cuối Diệp Thiên chưa từng lùi một bước, cũng không hề đề phòng gì, chỉ vỏn vẹn dùng hai ngón tay mà khống chế toàn bộ cục diện.
“Sao… Có thể?”
Cô gái ở giữa không trung, chân đạp hoa sen băng, vẻ mặt thay đổi, vô cùng hoảng sợ.
Sở dĩ cô ta đề nghị để Diệp Thiên đỡ một kiếm của cô ta là vì để xác minh thực lực tu vi của Diệp Thiên một lần nữa, cô ta biết, Diệp Thiên có thể đỡ được đòn tấn công của cô ta nhưng lại không ngờ cậu có thể sẽ đỡ được một cách nhẹ nhàng thoải mái như vậy, chỉ dùng hai ngón tay đã phá vỡ kiếm khí hàn băng mà cô ta đã khổ tu hai mươi năm.
Trong lúc cậu nói, hai ngón tay đột nhiên dùng lực, tai chỉ nghe thấy tiếng vang lanh lảnh, thanh kiếm hàn băng lập tức tan vỡ, bị Diệp Thiên dùng hai ngón tay bóp nát.
Mũi kiếm rơi xuống, biến thành vô số vụn băng biến mất, thân hình cô gái cũng run rẩy, liên tục lùi về sau mười bước, lùi thẳng ra ngoài cách Diệp Thiên khoảng mười trượng, ánh mắt chợt thay đổi.
“Thế tục này thật sự có nhân vật thiên tài như vậy tồn tại sao?”
“Rất nhiều trưởng lão tiền bối đã từng nói thiên tài thế tục không đáng quan tâm, không thể so sánh với tuấn kiệt thiên kiêu trong thế giới nhỏ, nhưng hôm nay xem ra đây chẳng qua chỉ là lời phiến diện mà thôi!”
“Thế tục cũng có thiên tài tuyệt thế khiến nhiều tuấn kiệt thiên kiêu của thế giới nhỏ e sợ!”
Qua một lúc lâu cô gái mới định thần lại, ánh mắt u ám, nhìn Diệp Thiên chưa từng dịch chuyển nửa bước.
“Tôi đã đỡ được một kiếm của cô rồi, hai người chúng ta đã tính toán xong, còn dám cản tôi nữa thì tôi sẽ không nương tay đâu!”
Diệp Thiên rút tay về, chắp tay đi về phía trước, giọng điệu trước sau như một đều lạnh nhạt.
Lần này, cô gái không hề cản bước Diệp Thiên, cô ta trầm ngâm vài giây,đột nhiên nhoẻn miệng cười, giọng điệu trở nên mềm mại vô cùng.
“Anh nói thì giữ lời, không tính toán dây dưa chuyện này nữa!”
“Nhưng tôi muốn biết tên của anh!”
Diệp Thiên chẳng buồn quay đầu, chân cũng không dừng, chỉ có giọng nói vang vọng.
“Diệp Thiên!”
Cô gái thấp giọng lầm bầm, nhắc lại tên Diệp Thiên, gương mặt chợt tươi cười ngọt ngào.
“Tên này tôi sẽ nhớ thật kỹ!”
“Tên của tôi là Yến Khinh Vũ, Diệp Thiên, tôi tin chắc chúng tôi sẽ gặp lại nhanh thôi!”
Diệp Thiên nghe thấy vậy, ánh mắt khẽ dao động, nhưng cuối cùng cũng không mở lời hỏi, đi thẳng ra ngoài ốc đảo.
Bên ngoài ốc đảo, nhóm người vẫn chưa hề rời đi, Tần Đông Tuyết dẫn theo mười vệ sĩ vẫn ở lại chỗ cũ, không ngừng nhìn vào bên trong.
Tần Đông Tuyết cả người phong trần, cuối cùng không còn nhẫn nại, nói với Lâm Tường.
“Chú Tường, chú có thể xin ý kiến vị tiền bối kia, để ông ấy châm chước một chút, cho chúng ta đi vào không?”
Cô ta thấp giọng nói thầm với Lâm Tường, Lâm Tường nghe vậy vẻ mặt có chút khó xử.
“Đông Tuyết!”. Ông ta thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện này, tôi sợ là cũng lực bất tòng tâm, tình hình vừa nãy cô cũng chính mắt nhìn thấy, Diệp Đế vương và sư gia tôi đánh cược, sư gia tôi đã tự nguyện nhận thua!”
“Võ giả nhất mạch, lời ra phải giữ, huống hồ là Diệp Đế vương và sư gia tôi cũng là cấp bậc vương cấp đương thời như vậy, lời bọn họ thậm chí còn nặng hơn thánh chỉ hoàng đế thời cổ đại, ai dám làm trái chứ?”
“Chuyện này thật sự tôi không giúp được!”
Đùa sao, Điển Vinh chính là vương cấp trăm năm trước, là cao thủ đã trải qua trận chiến vương cấp năm đó, địa vị được tôn kính đến nhường nào, mà Diệp Thiên lại chính là thần sống đương thời, một mình quét sạch quân đội, địa vị cũng không hề kém Điển Vinh.
Hai người đã nhất trí, không cho phép người khác tiến vào ốc đảo, Điển Vinh còn đích thân ra mặt, mặc dù ông ta xếp hạng trên Hoa Bảng nhưng đối mặt với nhân vật như vậy, căn bản đến quyền được nói cũng chẳng có, ngay cả sư tôn Phùng Mặc Phong cũng chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh, thì sao ông ta dám tiến lên quấy rầy Điển Vinh chứ?
Lúc nãy Diệp Thiên chỉ là tuỳ ý đánh ra một chiêu đã khiến người thừa kế thứ nhất của nhà họ Hoàng ở Đảo Kho Báu là Hoàng Hàm Vũ chết ngay tại chỗ, nếu lúc này ai dám làm trái nguyện vọng của cậu mà đi vào ốc đảo, ông ta chắc chắn Diệp Thiên sẽ đánh chết người bước vào ốc đảo đó.
Đây chính là sự ngang tàng và uy lực của thần sống đương thời, không thể mạo phạm!
Tần Đông Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi chuyện vừa nãy đối phương giết chết Hoàng Hàm Vũ, nhưng vẫn có chút không cam tâm.
“Chẳng lẽ Diệp Lăng Thiên thật sự có thể một tay che trời? Ốc đảo diện tích lớn như vậy, cho dù chúng ta đi vào, anh ta cũng chưa chắc biết được?”
“Có phải chúng ta cẩn thận quá rồi không?”
Lâm Tường nghe vậy, vẻ mặt chỉ cười khổ, ông ta đang muốn giải thích thì một giọng nói chợt truyền đến từ ốc đảo.
“Tôi đã nói, ngoài tôi ra ai cũng không được phép vào ốc đảo, cô cho rằng đi vào thì tôi không phát hiện sao? Đúng là suy nghĩ nực cười!”
“Nếu cô thật sự có gan vậy thì đưa người vào thử xem?”
Đôi mắt Tần Đông Tuyết cứng đờ, những người khác cũng chợt biến sắc, phía trước, một bóng người từ trong rừng đi ra, chính là Diệp Thiên!
Diệp Thiên chắp tay đi về phía trước, ra đến bên ngoài ốc đảo, lúc này Điển Vinh cũng nhìn về phía cậu.
“Xem ra Diệp Đế vương cũng thu hoạch được không ít ở nơi thần linh mật tàng này!”
Ông ta là vương cấp chân chính, đương nhiên cảm nhận được hơi thở của Diệp Thiên đã lớn mạnh hơn trước.
“Xem như không tệ!”
Diệp Thiên không hề phủ nhận, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
“Nơi thần linh mật tàng này, thứ tôi muốn tôi đã có được rồi, ông muốn đi vào tìm báu vật thì xin mời!”
Diệp Thiên nói xong thì định quay về xe việt dã, trở về Yellen.
Cậu vừa bước một bước Điển Vinh đột nhiên lên tiếng.
“Diệp Đế vương xin dừng bước!”
Diệp Thiên quay đầu nhìn, ánh mắt Điển Vinh có chút nghiêm trọng, giọng điệu trầm thấp.
“Trước đó không lâu, tôi vừa nhận được tin tức chính xác, viện trọng tài đứng đầu giới võ đạo phương Tây đã tuyên bố khắp nơi, xé bỏ quy ước vương cấp!”
“Vì chuyện này mà “Liên minh Võ thuật” Hoa Hạ cũng sắp tái xuất thế gian rồi!”
“Diệp Đế vương là võ giả Hoa Hạ, lẽ ra nên trở thành một phần tử của “Liên minh Võ thuật”, lời này của tôi là truyền lại từ lời Long Hoàng!”
Ông ta đưa tay vào trong ngực lấy ra một huy hiệu tinh xảo, bên trên là hình lá phong, giống như một vương miện, trên đỉnh vương miện có một chữ “Võ” được khắc thủ công.
“Đây là huy hiệu “Liên minh Võ thuật”, tôi thay mặt “Liên minh Võ thuật”, mời Diệp Đế vương gia nhập!”
Chương 690: Lịch sử của Liên minh Võ thuật
Tiếng nói của Điển Vinh vang vọng khắp sa mạc, một từ ‘Liên minh Võ thuật’ khiến cho tất cả mọi người tò mò nhìn lại, vô cùng nghi ngờ.
Ở nơi này không thiếu người có kiến thức rộng rãi, nhưng họ cũng chưa từng nghe đến cái gọi là ‘Liên minh Võ thuật’ này.
Bao gồm cả Diệp Thiên, cậu cũng hơi nhướng mày.
“Liên minh Võ thuật? Đó là cái gì?”
Diệp Thiên lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Điển Vinh chợt lóe lên, thản nhiên nói: “Liên minh Võ thuật chính là liên minh võ đạo thành lập tự phát của Hoa Hạ phương Đông chúng ta!”
“Lúc trước phương Tây xâm lược Hoa Hạ, kèm theo đó là liên minh quân đội phương Tây tiến vào Hoa Hạ, còn có rất nhiều võ giả đỉnh cao, bao gồm cả vương cấp, tiến hành từng bước xâm nhập vào khắp mọi miền Hoa Hạ chúng ta, tính toán đánh đổ hoàn toàn quân sự và võ đạo Hoa Hạ!”
“Đa phần các vương cấp phương Tây cầm đầu khi đó đều là thống soái của hai thế lực lớn là viện trọng tài và giáo triều!”
“Vì chống lại can thiệp của võ giả phương Tây đối với giới võ đạo Hoa Hạ, dưới sự kêu gọi của hai người, rất nhiều cao thủ vương cấp của Hoa Hạ đã liên hợp lại với nhau, thành lập liên minh võ đạo của riêng mình, gọi tắt là ‘Liên minh Võ thuật’!”
“Bởi vì Liên minh Võ thuật là do toàn bộ sức mạnh tối cao của giới võ đạo Hoa Hạ liên hợp lại với nhau tạo thành, cho nên có thể chống lại các thế lực đỉnh cao trên thế giới như viện trọng tài và giáo triều!”
Tần Đông Tuyết và rất nhiều vệ sĩ đều nghe mà mơ hồ, chỉ có Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên thay đổi sắc mặt, cũng coi như hiểu được lời ông ta nói.
Lúc đó thế lực phương Tây lớn mạnh, những kẻ xâm lược lại hợp tác với nhau, tùy ý chà đạp tàn phá bừa bãi khắp đất Hoa Hạ, chèn ép Thanh Đình không ngóc đầu lên nổi, chỉ có thể biến thành con rối của cường quốc phương Tây.
Nhưng mặc dù phương Tây xâm chiếm Hoa Hạ, cuối cùng vẫn thiếu một bước, chưa từng thật sự nắm được quyền khống chế Hoa Hạ.
Phần lớn nguyên nhân là bởi vì quân đội khởi nghĩa và khí phách dân tộc mạnh mẽ của Hoa Hạ, mà còn một phần nhỏ nguyên nhân chính là vì có sự tồn tại của Liên minh Võ thuật.
Liên minh Võ thuật ngăn cản các cao thủ phương Tây, điều này khiến cho ý chí chống xâm lược của người dân Hoa Hạ kéo dài không dứt, giống như một ngọn lửa nhỏ có thể bùng lên đốt cháy cả cánh đồng rộng lớn.
Có thể nói, sự tồn tại của Liên minh Võ thuật là sự cản trở cực lớn trong việc xâm chiếm Hoa Hạ của những kẻ thống trị phương Tây, cũng bởi vì có các võ giả đỉnh cao của Hoa Hạ trong Liên minh Võ thuật mà khiến cho tàu chiến đại bác phương Tây điều động đến thất bại tan tác rút quân trở về.
Mặc dù bọn họ cũng thi thoảng nghe được những bí mật liên quan đến giai đoạn lịch sử này, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy danh từ ‘Liên minh Võ thuật’ từ trong miệng Điển Vinh.
Sắc mặt Diệp Thiên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dâng lên kính trọng đối với Liên minh Võ thuật này.
Rõ ràng lúc trước Liên minh Võ thuật đã dốc hết sức lực để bảo vệ giới võ đạo Hoa Hạ, các cao thủ trong đó đều xả thân vì nhân dân, người người nhà nhà đều kính trọng.
“Hai người thành lập ra Liên minh Võ thuật mà ông nói là ai?”
Diệp Thiên im lặng một lát rồi lại hỏi.
Ánh mắt của Điển Vinh khẽ ngừng lại, lúc này mới lên tiếng.
“Một người trong đó là đại sư Trí Đức, chưởng môn tối cao của viện Đạt Ma Thiếu Lâm Hoa Hạ cổ đại!”
“Ồ?”. Ánh mắt Diệp Thiên hơi lóe lên: “Vậy người còn lại kia, ông cũng không cần phải nói nữa!”
“Là Long Hoàng nhỉ?”
Diệp Thiên gần như không cần suy nghĩ đã đoán ra được, muốn thành lập thế lực khổng lồ giống như Liên minh Võ thuật, tất nhiên là cần võ giả tối cao trên đất Hoa Hạ tiến hành kêu gọi, lời kêu gọi này cũng cần có sức mạnh tuyệt đối, khiến cho các vị cao thủ bằng lòng hợp sức với nhau.
Ở Hoa Hạ, người có thể làm chuyện này, ngoại trừ đại sư Trí Đức thì chỉ còn Long Hoàng.
Cũng chỉ có Long Hoàng mới đủ tư cách và bản lĩnh này!
“Quả thật là Long Hoàng!”
Nhắc đến hai chữ ‘Long Hoàng’, trong giọng nói Điển Vinh mang theo sự tôn sùng, điều này cũng khiến Diệp Thiên phải ghé mắt mà nhìn.
Với thực lực tu vi của Điển Vinh, ông ta cũng được coi là một trong những nhân vật hàng đầu trong giới võ giả Hoa Hạ, nhưng dù vậy thì khi đối mặt với Long Hoàng, ông ta vẫn lộ ra biểu cảm tôn trọng và khâm phục, hiển nhiên địa vị của Long Hoàng trong lòng các cao thủ đỉnh cao vượt xa sức tưởng tượng của cậu.
Lần đầu tiên cậu có tò mò cực độ đối với nhân vật truyền kỳ thống trị Hoa Hạ hơn trăm năm này.
“Liên minh Võ thuật là do một tay Long Hoàng và đại sư Trí Đức thành lập, kêu gọi các kỳ nhân cao thủ phương Đông, hòng chống lại thế lực phương Tây!”
“Tấm ‘huy hiệuLiên minh Võ thuật’ này là tự tay Long Hoàng giao cho tôi, nếu có cơ hội gặp được cậu thì mời cậu gia nhập Liên minh Võ thuật!”
“Tôi vốn cho rằng, phải cần một khoảng thời gian nữa mới đến ngày đó, lại không nghĩ sẽ gặp cậu nhanh như vậy!”
Ông ta nói rồi nhấc một cánh tay lên, huy hiệu bị một sức mạnh vô hình nâng lên, bay đến trước người Diệp Thiên.
Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, cũng không lập tức đưa tay ra đón.
Cậu nhìn huy hiệu tinh xảo trước mặt, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Năm đó các thành viên Liên minh Võ thuật bởi vì vinh nhục của giới võ đạo Hoa Hạ mà liên minh chống lại thế lực phương Tây, về điểm này, trong lòng tôi vô cùng khâm phục!”
“Nhưng muốn tôi gia nhập Liên minh Võ thuật, xin lỗi, tôi từ chối lời mời này!”
Cậu từ chối cực kỳ dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng.
“Hả?”. Ánh mắt của Điển Vinh chợt cứng lại, cảm thấy hơi bất ngờ.
“Diệp Đế Vương, mời cậu gia nhập Liên minh Võ thuật có ý nghĩa vô cùng quan trọng!”
“Viện trọng tài đã tuyên bố xé bỏ quy ước vương cấp, lúc này vương cấp các nơi trên thế giới đều đã rục rịch hoạt động trở lại, vương cấp phương Tây cũng điều động toàn bộ lực lượng, thế giới hỗn loạn chỉ là chuyện một sớm một chiều!”
“Nếu như cứ tiếp tục phát triển như vậy, nhất định sẽ lại bùng nổ cuộc chiến vương cấp giống như trăm năm trước, một khi thật sự xảy ra chiến tranh, phương Đông và phương Tây sẽ hoàn toàn đứng ở hai đầu đối lập, cậu là cao thủ phương Đông, chắc chắn những vương cấp phương Tây sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Cậu gia nhập Liên minh Võ thuật, chẳng khác gì có thêm một thân phận nữa, cho dù là những thế lực tối cao của phương Tây như viện trọng tài hay giáo triều muốn dẫn người vây đánh cậu thì cũng phải cân nhắc đến năng lực của Liên minh Võ thuật!”
“Trong Liên minh Võ thuật, bất kỳ người nào gặp nạn, những cao thủ còn lại đều sẽ chạy đến trợ giúp, chuyện này đối với cậu là trăm lợi mà không có hại, vì sao lại từ chối?”
Ý tứ ông ta bày tỏ cũng là ý tứ ban đầu của Long Hoàng.
Diệp Thiên quả thật rất chói mắt, hơn nữa giống như ánh mắt trời gay gắt, không gì sánh được, nhưng cây cao thì đón gió, đây chính là điều mà đám người Long Hoàng lo lắng.
Diệp Thiên là trụ cột vững chắc trong hiện tại và tương lai của giới võ đạo Hoa Hạ, tất cả người dân Hoa Hạ đều cần Diệp Thiên gánh vác, đám người Long Hoàng hiểu rõ điểm này, tất nhiên rất nhiều vương cấp phương Tây cũng hiểu rõ.
Năm đó bởi vì có một Long Hoàng nên mới khiến giới võ đạo phương Đông vốn đang yếu thế có thể xoay chuyển trở mình, bảo vệ phần lớn sức chiến đấu đỉnh cao của phương Đông trong cuộc chiến vương cấp, tạo thành cục diện hai bên đều thiệt hại, cuối cùng đồng thời dừng chiến.
Nếu không phải năm đó có Long Hoàng ra mặt chủ trì toàn cuộc, khống chế toàn bộ thì các võ giả phương Đông đã sớm bị giáo triều và viện trọng tài hợp sức vây đánh, từng người từng người bị đánh giết, vùng đất phương Đông cũng bởi vậy mà rơi vào tay giặc.
Trong cuộc chiến vương cấp trăm năm trước, có thể nói là Long Hoàng dẫn dắt cả một thời đại, mặc dù cuối cùng bị mười sáu thẩm phán vương vây đánh, ép cho ở ẩn nơi núi rừng, nhưng cống hiến của ông ta đối với cuộc chiến vương cấp thì không thể bàn cãi.
Các cao thủ đỉnh cao phương Tây từng có bài học từ trăm năm trước, vì vậy bọn họ sẽ không để phương Đông lại xuất hiện thêm một ‘Long Hoàng’ nữa.
Mà thực lực và tiềm lực Diệp Thiên thể hiện ra bây giờ đã hoàn toàn vượt qua Long Hoàng khi ở cùng độ tuổi, viện trọng tài công khai xé bỏ quy ước vương cấp chính là vì muốn những vương cấp đã ở ẩn kia nhằm vào Diệp Thiên.
Ông ta tin rằng bản thân Diệp Thiên cũng rõ ràng điểm này, vì vậy mới dùng tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để đối phương hiểu rõ!
Diệp Thiên nghe xong, sắc mặt không hề thay đổi, giọng nói nhẹ nhàng, thái độ vẫn dứt khoát như vậy.
“Tôi từ chối!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT