Đối với cậu, nhà họ Lạc nhà họ Hứa gì đó chì là hạng

tép riu, nếu quà thực phải đi đến đường cùng, thì cậu

không ngại dùng tới thù đoạn máu tanh, xóa sổ cà hai

nhà đó.

Cố Giai Lệ ở bên cạnh, tuy trong lòng có mấy phẩn lo

lắng, nhưng lại nhanh chóng xua đi. Cho dù nhà họ Lạc

và nhà họ Hứa liên thủ đến đây, thì làm sao có thể địch lại

Đế Vương Bất Bại trấn áp cả giới võ đạo Hoa Hạ chứ?

“Hay cho câu chỉ dựa vào bản thân!”.

Không biết tại sao, trong lòng Tô Mộ Nhu thấy rất

tức giận.

“Cậu cứ dựa vào chính mình mà ở đó ngông cuồng tự

đại, sau đó chờ bị nhà họ Lạc và nhà họ Hứa đưa vào tù,

vùi thây biên cương đi”.

Cô ta xua tay, không đề ý đến Diệp Thiên nữa, lạnh

lùng ngồi ở bên cạnh.

Diệp Thiên kê hai tay ra sau đầu, cũng không giải

thích gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía cổng.

Đúng lúc này, một giọng hô vang lên.

“Tập đoàn thương mại Viễn Thư, chủ tịch Lạc đến!”.

Nghe thấy thế, không ít người ở đây đều biến sắc, vè

mặt hơi e dè.

Cuối cùng nhà họ Lạc cũng đến rồi.

Ở cồng, Lạc Minh Thư mặc áo gió, ăn mặc như bến

Thượng Hài xã hội cũ, đôi mắt sáng rực.



Ông ta vừa đến, mấy người đời thứ hai của nhà họ

Tiêu vội vàng đứng lên đón tiếp.

Tiêu Viễn Phong đi đầu, chắp tay với Lạc Minh Thư

đầy khách sáo: “Chủ tịch Lạc đích thân đến,

nhà họ Tiêu tôi đúng là mát cả mặt”.

Lạc Minh Thư mìm cười với Tiêu Viễn Phong, bắt tay

với ông ta, nói: “Hôm nay là mừng thọ của ông cụ Tiêu,

bậc con cháu như chúng tôi đương nhiên phải tỏ lòng tôn

kính rồi”.

Ông ta quay đầu lại, hơi cúi người với Tiêu Trường Hà

ở phía trước.

“Vãn bối Lạc Minh Thư đến chúc thọ ông Tiêu, chúc

ông Tiêu phúc như Đông Hài, thọ tỷ Nam Sơn, có chút

quà mọn để tò tấm lòng!”.

Ông ta nói xong, thư ký ở phía sau dâng lên một chiếc

túi, nhìn không lớn, nhưng đồ do người giàu nhất tỉnh Vân

tặng, mọi người đều biết chắc chắn không phải là tầm

thường.

“Chù tịch Lạc khách sáo rồi, mau vào chỗ đi!”.

Tiêu Trường Hà gật đầu với Lạc Minh Thư, phất tay, ra

hiệu cho ông ta vào chỗ ngồi.

Nhưng Lạc Minh Thư vẫn bất động, thu lại ý cười

trong mắt.

“Ông Tiêu, cứ từ từ, tôi còn chút chuyện riêng phải

giải quyết, mong ông Tiêu đừng trách!”.



Ông ta nói xong, bỗng ngoành đầu lại, nhìn về phía

Diệp Thiên ở bên cạnh, ánh mắt đanh lại.

“Cậu Diệp, hôm qua cậu đánh gãy tay chân của con

trai tôi, còn rêu rao bào nhà họ Lạc tôi tới tìm cậu, bây

giờ tôi tới rồi đây!”.

Tất cà mọi người lập tức nhìn theo hướng của Lạc

Minh Thư, đồ dồn mắt vào Diệp Thiên.

“Người kia chính là Diệp Thiên sao?

Thằng nhóc đánh gãy tay chân của Lạc Tư Đồ, khiến Hứa Thuần Canh bị

thương nặng đấy à?”.

“Trời ơi sao trẻ thế? Đúng là nghé mới sinh không sợ

hồ, trẻ người non dạ, ngay cả nhà họ Lạc và nhà họ Hứa

mà cũng dám động vào”.

“Hứ, đánh hai cậu ấm của tình Vân, khoái thì khoái

đấy, nhưng e là cậu ta không gánh nổi hậu quả của việc

này đâu, hôm nay có trò vui để xem rồi!”.

Những lời thì thào truyền tới, Diệp Thiên đã trở thành

tiêu điểm của bữa tiệc.

Ánh mắt Tô Mộ Nhu lóe sáng, thẩm thở dài, cô ta biết

mưa to gió lớn đã ập tới, hiện giờ việc duy nhất bọn họ có

thể làm là đứng cạnh nhìn Diệp Thiên bị trận cuồng

phong bão tố này nghiền nát.

Tiêu Trường Hà ngồi ở ghế chủ tọa, bình thàn như

không, chỉ yên lặng theo dõi tình hình. Bên cạnh ông ta,

một ông lão khẽ nhấp ngụm trà, tò về hứng thú với Diệp Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play