“Đúng rồi, Diệp Thiên, tôi giới thiệu với anh!”.

Cô ta chìa tay về phía cậu thanh niên chưa lên tiếng, im lặng đứng ở một bên.

“Đây là cậu chủ của Tập đoàn Hùng Phong, Sở Thần Quang!”.

“Anh Thần Quang, đây là Diệp Thiên!”.

Tiếu Văn Nguyệt nói thẳng “Tập đoàn Hùng Phong” để Diệp Thiên biết thân phận thực sự của Sở Thần Quang, bởi lẽ cô ta sợ Diệp Thiên nói gì đó xúc phạm Sở Thần Quang, dù sao thì tính cách của Diệp Thiên cũng hơi kiêu ngạo.

“Ồ, chào cậu!”.

Nghe thấy “Tập đoàn Hùng Phong”, sắc mặt Diệp Thiên vẫn bình tĩnh, chỉ thờ ơ gật đầu.

“Hoá ra là anh Sở, lần đầu gặp mặt!”.

Sở Thần Quang vẫn tươi cười như trước, duỗi tay ra bắt tay với Diệp Thiên, nhưng trong đáy mắt lại loé lên vẻ khinh thường.

Một kẻ nghèo kiết xác mặc quần áo bán ở ngoài vỉa hè, cộng lại cả bộ có khi còn chưa đến năm trăm tệ thì có tư cách gì mà làm quen với Sở Thần Quang chứ?



Sở Thần Quang vô cùng khinh thường, cậu ta là ai chứ? Là cậu chủ của Tập đoàn Hùng Phong hẳn hoi, bố của cậu ta – Sở Hùng, điều hành cả một tập đoàn trị giá lên tới hàng tỷ tệ, đồng thời cũng là một trong mười doanh nhân xuất sắc hàng đầu ở Lư Thành, xếp ngang hàng với Tiếu Lâm.

Từ nhỏ Sở Thần Quang đã được tiếp nhận trình độ giáo dục cao cấp, hơn hẳn các bạn cùng trang lứa về mặt học thức, năng lực và cả sự hiểu biết. Có thể nói, cậu ta là một nhân tài kiệt xuất thực thụ với tuổi đời còn rất trẻ, ngày thường cậu ta làm quen với người khác, có ai là không giàu có bề thế, hay không có xuất thân đáng gờm chứ?

Chỉ có những người như vậy mới có thể khiến cậu ta có hứng thú để kết bạn, gây dựng quan hệ. Và cũng chỉ có những người như vậy mới đủ tư cách ngồi với cậu ta và trò chuyện cười đùa. Còn Diệp Thiên này vừa nhìn đã biết cậu chỉ là một học sinh trung học có xuất thân rất đỗi tầm thường, thậm chí còn không có tư cách để ngước nhìn Sở Thần Quang.

Nhưng Diệp Thiên lại có liên quan tới nhà họ Tiếu, dường như cậu rất quen thuộc với người nhà Tiếu Văn Nguyệt. Sở Thần Quang vẫn luôn thích Tiếu Văn Nguyệt nên cho dù trong lòng rất không muốn, thì bây giờ cũng phải diễn cho tròn vai.

“Hóa ra là cậu Diệp, lần đầu gặp mặt!”.

Cậu ta đưa tay ra, gương mặt nở nụ cười giả dối, muốn bắt tay với Diệp Thiên để thể hiện phong độ của mình trước mặt Tiếu Văn Nguyệt.

Diệp Thiên là người nào thế nào chứ, bất cứ ai, bất cứ biểu cảm nào, đều không thể thoát khỏi con mắt của cậu. Cho dù Sở Thần Quang che giấu gần như là hoàn mỹ, Diệp Thiên vẫn có thể nhìn ra vẻ khinh thường và coi rẻ trong mắt của cậu ta.

Đối mặt với bàn tay chìa ra của Sở Thần Quang, cậu coi như không nhìn thấy, mà ngồi xuống ghế sô pha.

Sở Thần Quang sắc mặt hơi thay đổi, bàn tay cứ thế trơ ra giữa không trung, trong lòng cậu ta chợt dấy lên cơn giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play