Diệp Thiên vừa bước ra khỏi sơn trang Hồng Diệp,
phía sau đã vang lên tiếng lộc cộc của giày cao gót.
Kỳ Nhược Tuyết mặc bộ đồ dạ tiệc, khẽ kéo tà váy, lao
như bay không hề đề ý hình tượng, khiến nhân viên của
sơn trang Hồng Diệp đều trố mắt.
Cô ấy lao đến phía trước Diệp Thiên, đôi mắt to bướng
bình lấp lánh.
“Anh cứ thế đi luôn?”.
Diệp Thiên hơi cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Không thì sao?”.
Kỳ Nhược Tuyết khẽ cắn đôi môi hồng: “Anh không có
gì muốn nói với tôi sao?”.
Diệp Thiên đứng thằng người, biểu cảm không buồn không vui.
“Lời cần nói hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi”.
Trong mắt Kỳ Nhược Tuyết có sự buồn bã và không
cam lòng, nói với giọng điệu thê lương: “Anh nói rõ ràng
rồi nhưng tôi vẫn chưa nghe rõ. Anh nói anh chưa từng có
tình cảm đặc biệt với tôi, chỉ coi tôi là một người mà anh
tiện thể cứu, vậy anh có hòi cảm nhận của tôi bao giờ
chưa? Trong lòng tôi anh là duy nhất, là người không thể
thay thế được, hơn hai năm nay chị và bố tôi lừa tôi nói
rằng anh chết rồi, anh biết tôi vượt qua quãng thời gian
đó thế nào không? Giờ đây khó khăn lắm tôi mới gặp lại
anh, anh lạnh nhạt với tôi như vậy, coi tôi là người xa lạ,
thậm chí không cà cho tôi cơ hội lại gần. Anh đối xử với
tôi như vậy tôi phải làm sao chứ?”.
Kỳ Nhược Tuyết nói đến đoạn sau thì đã nghẹn ngào,
cô ấy vốn tưởng rằng mình rất kiên cường, trong tháng
ngày mất đi Diệp Thiên, cô ấy cũng vẫn gắng gượng,
chưa bao giờ thổ lộ tâm sự với người khác.
Nhưng gặp lại Diệp Thiên cô ấy mới hiều mình có thể
kiên cường như vậy không phải vì bản thân mà là ngoài
Diệp Thiên ra thì không có ai có thể khiến cô ấy để lộ
dáng về yếu đuối.
Còn Diệp Thiên lại là điểm yếu duy nhất của Kỳ
Nhược Tuyết.
“Cô phải làm sao thì nên đi hỏi bố cô, hòi chị cô chứ
không phải hỏi tôi”.
Diệp Thiên vẫn lạnh nhạt như cũ, bước một cái đã đến
phía sau Kỳ Nhược Tuyết, rồi sài bước đi.
“Cục Đá, dù anh đối xử với tôi thế nào nhưng anh hãy
nhớ lấy cho tôi”.
Kỳ Nhược Tuyết nhìn lưng Diệp Thiên hét to đau đớn.
“Hai hôm nay tôi đã nghĩ rất kĩ rồi. Dù tương lai thế
nào, dù anh nghĩ sao về tôi, thì cả đời này hay kiếp sau,
Kỳ Nhược Tuyết tôi cũng đi theo anh, anh không bò được
tôi đâu, dù anh đến đâu, tôi cũng sẽ đi theo anh, đến khi
anh già yếu chết đi”.
Giọng cô ấy không hề có ý kín đáo, Tiểu Văn Nguyệt
và Lí Tinh Tinh vừa đi ra từ sơn trang đều nghe rõ mon
một, hai người đứng khựng lại, chỉ nhìn họ từ xa.
Nghe thấy giọng của Kỳ Nhược Tuyết, ánh mắt Diệp
Thiên hơi thay đổi, cuối cùng dừng bước.
“Cô ngốc này thực sự là bó tay với cô ấy”.
Cậu thẩm thờ dài, từ lúc thân phận của cậu bị lộ, cậu
đã biết mình vướng phải gánh nặng không thể bò nổi.
Cậu trầm ngâm một lát, xoay đầu lại, đôi mắt sâu
thằm như ánh sao trên bầu trời đêm.
“Chúng ta giao hẹn đưoc không?”.
Kỳ Nhược Tuyểết nghe vậy vội vàng lau nước mắt trên
mặt, đi nhanh mấy bước, gật mạnh đầu.
“Thế này đi trong ba năm hai chúng ta đừng cố ý gặp
mặt. Nếu ba năm sau, tình cảm của cô với tôi vẫn chưa
thay đổi, tôi có thể để cô theo bên cạnh tôi, thế nào?”.
Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Nhược Tuyết hơi lóe lên, cố
nặn ra nụ cười trong nỗi bi thương.
“Được, vậy chúng ta hứa thế nhé, trong ba năm tới tôi
sẽ cố hết sức tránh gặp mặt anh. Ba năm sau, anh nhất
định phải giữ lời, không được đẩy tôi đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT