“Xem sinh viên đại học như chúng ta, những anh

chàng theo đuổi hoa khôi của trường hay của khoa, ai mà

không có xe sang như mưa, hoa hồng trải đầy đất. Xem ra

chúng ta già rồi, không theo kịp tư tưởng của bọn trẻ”.

Cậu ta cố ý nói lớn tiếng để mấy người Tiếu Văn

Nguyệt nghe rõ, trên xe còn vang lên tiếng cười nhạo

không hề kiêng dè.

Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, liếc mắt nhìn,

trong mắt đã có vẻ mất kiên nhẫn.

Sở đĩ cậu không quan tâm đến mấy người này chỉ vì

cậu không muốn để ý sự khiêu khích của đám sâu kiến,

nhưng không có nghĩa một con kiến có thể diễu võ dương

oai trước mặt cậu hết lần này đến lần khác.

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt sắc lạnh, vẻ mặt đã trở nên

lạnh lùng. Đám anh Tống thấy vậy lập tức lái xe rời đi, sợ

chọc giận cô chủ nhà họ Tiếu.

Lí Vân Phi gác một tay lên cửa sổ xe, mìm cười nói:

“Nguyệt Nguyệt, giờ này cũng không dễ gọi xe, các em

lên xe anh đi, chúng ta cùng nhau qua đó”.

Mắt Tiếu Văn Nguyệt lấp lánh, dứt khoát lắc đầu: “Anh

Lí, không cần đâu, các anh cứ qua đó trước đi, bọn tôi tự

bắt xe qua”.

Thấy thái độ của Tiếu Văn Nguyệt kiên quyết như vậy,

Lí Vân Phi gất đầu.

“Được, vậy bọn anh đến cổng sơn trang Hồng Diệp



đợi các em, nếu không bắt được xe thì liên hệ anh một

tiếng, anh sẽ quay lại đón các em”.

Nói xong, cậu ta liếc nhìn Diệp Thiên, sau đó mới lái xe

rời đi.

Vừa rời khỏi tầm mắt của Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt

cậu ta tối sầm, hiện rõ về tức giận.

Cậu ta không hiều, vì sao Tiểu Văn Nguyệt lại chọn

một đứa tay sai đến cả xe cũng không có như Diệp Thiên,

thà đứng cùng Diệp Thiên ở bên đường hứng gió lạnh đón

xe cũng không muốn đi cùng cậu ta.

Tay cậu ta siết chặt vô lăng, đến nỗi nó hơi biến dạng,

trong lòng sôi sục không yên.

“Hừ, thằng nhóc họ Diệp kia, tối nay đến sơn trang

Hồng Diệp, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sự chênh lệnh

thân phận địa vị!”.

Tất cả mọi người đều đã xuất phát đến sơn trang

Hồng Diệp, chỉ có ba người Diệp Thiên vẫn đứng bên

đường đón xe. Tiểu Văn Nguyệt quay sang Diệp Thiên, vô

cùng áy náy nói: “Diệp Thiên, xin lỗi”.

“Tôi mời anh tham gia buổi họp mặt này với tôi là hi

vọng anh Lí có thể biết tình hình hiện tại của tôi, đừng ảo

tưởng nữa. Tôi sợ anh ta sẽ nhân buổi họp mặt này nói

mấy lời làm tôi khó xử”.

“Nhưng không ngờ, mấy người này lại…”.

Vừa rồi cô ta giữ tay Diệp Thiên tỏ ý cậu đừng nổi

giận, tất cả là vì mấy năm trước, Lí Vân Phi từng cứu cô ta



một lần. Cô ta mang ơn trong lòng, không muốn cậu ta xảy ra xung đột với Diệp Thiên.

Nhưng cô ta không ngờ Lí Vân Phi lại ngang ngược

như vậy.

Diệp Thiên thờ ơ xua tay, ánh mắt bình tĩnh như trước.

“Cô cảm thấy chuyện nhỏ này sẽ ảnh hưởng đến tâm

trạng của tôi sao?”.

Ở phía trước, một chiếc xe taxi đã giảm tốc tiến sát lại,

Diệp Thiên dẫn đầu bước tới.

“Đi thôi, đến sơn trang Hồng Diệp, xem anh Lí của cô

còn định giờ trò gì”.

Tiểu Văn Nguyệt liếc nhìn Lí Tinh Tinh, Lí Tinh Tinh bất đắc đĩ nhún vai, cô ta cũng chi đành thờ dài.

Ba người lên xe taxi, hai mươi phút sau, cuối cùng bọn

họ cũng đã đến sơn trang Hồng Diệp.

Ở bãi đỗ xe bên ngoài sơn trang Hồng Diệp, đám

người Lí Vân Phi, Âu Hạo Thần đã đứng đợi ở đó. Thấy

Tiểu Văn Nguyệt đến, Lí Vân Phi chủ động đi tới.

“Nguyệt Nguyệt, cuối cùng các em cũng đến rồi, anh

còn đang nghĩ có cần quay lại đón các em không chứ!”.

Tiểu Văn Nguyệt chỉ gật đầu, về mặt bình thàn.

Lí Vân Phi cũng không để tâm, gọi mọi người cùng

nhau đi về phía sơn trang Hồng Diệp.

Lúc này, sơn trang Hồng Diệp đã đậu đẩy siêu xe, treo

biển số ở các vùng khác nhau. Vô số ông lớn tài sản trăm

triệu ưỡn ngực đi vào, ai nấy khí thế hơn người, hùng

dũng mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play