Cô ta sợ Diệp Thiên mặt dày không chịu đi, nên đã suy nghĩ trước, cho dù phải đi nhờ mấy người bạn của cô ta sắp xếp cho Diệp Thiên một công việc trong công ty họ, chứ nhất định không để Diệp Thiên ở lại trong biệt thự nhà cô ta.

Diệp Thiên nghe thấy liền cười nhẹ một tiếng rồi lắc đầu.

Cậu không thèm nhìn Tiếu Văn Nguyệt lấy một cái, cầm đại chiếc bút trên bàn lên, viết vào một mảnh giấy, sau đó lại lôi một gói đồ được gói bằng giấy màu da bò mới tinh từ trong chiếc ba lô cũ ra, nhét tờ giấy vào bên trong.

“Lúc nào cô Hà về thì cứ nói thứ này là tôi cho cô ấy nhé!”.

Cậu ném chiếc ba lô cũ kỹ vào trong thùng rác, nói một câu rồi đi thẳng ra khỏi căn biệt thự.

Tiếu Văn Nguyệt ngước mắt lên nhìn Diệp Thiên càng đi càng xa, chỉ để lại bóng lưng cao ngạo.

Không biết vì sao, trong lòng Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên dấy lên vẻ không nỡ, muốn gọi Diệp Thiên lại, nhưng do dự một hồi thì cô ta vẫn không gọi nên lời.

“Mình đúng là điên rồi, còn định gọi cái tên nhà quê đó lại?”.

Cô ta lắc đầu, rồi chạy lên tầng trang điểm, chiều nay cô ta còn có hẹn với cô bạn thân đi mua sắm nữa.

Còn gói đồ được bọc bằng giấy da bò Diệp Thiên để lại trên ghế thì cô ta không thèm để tâm, thứ mà lôi ra từ chiếc ba lô cũ bẩn thì có gì mà tốt đẹp? Nếu không phải là để lại cho Hà Tuệ Mẫn thì cô ta đã ném nó đi rồi.



Diệp Thiên rời khỏi căn biệt thự, liền bắt một chiếc taxi.

“Cậu thanh niên, đi đâu thế?”.

Anh tài xế nhiệt tình hỏi một câu.

“Đến tòa nhà của tập đoàn Thiên Phong!”.

Diệp Thiên trả lời.

Có được địa điểm, anh tài xế lập tức nổ máy, rồi tò mò hỏi: “Cậu thanh niên, trông bộ dạng của cậu không giống như làm việc ở tập đoàn Thiên Phong nhỉ?”.

Anh tài xế này chạy taxi ở Lư Thành không dưới 5 năm, nhân viên của tập đoàn Thiên Phong anh ta cũng gặp không ít, có ai mà không comple chỉn tề, giày da bóng lộn? Anh ta chưa từng thấy ai ăn mặc đơn giản như thế này mà đến tòa nhà của tập đoàn Thiên Phong cả.

Diệp Thiên mỉm cười nói: “Tôi không làm việc ở đó, mà CEO của tập đoàn đó làm thuê cho tôi, lần này tôi chỉ là đến tập đoàn xem thế nào thôi!”.

Anh tài xế thấy vậy liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái rồi không nói gì nữa, trong lòng lại đã dấy lên vẻ coi thường.

CEO của tập đoàn Thiên Phong là nhân vật máu mặt đứng đầu cả Lư Thành này, những người thường ngày tiếp xúc với vị CEO đó có ai là không phải doanh nhân giỏi, quan chức cấp cao của Lư Thành đâu, còn những người khác nếu muốn gặp anh ta một lần thì phải nói là khó như lên trời.



Diệp Thiên mới trẻ tuổi mà lại nói CEO của tập đoàn Thiên Phong làm thuê cho cậu, như vậy chẳng phải nói tập đoàn Thiên Phong là của cậu sao, lẽ nào cậu chính là chủ tịch của tập đoàn Thiên Phong?

Đây rõ ràng là thánh bốc phét, nếu để anh ta nói, anh ta còn muốn nói bản thân anh ta là tổng thống Mỹ ấy chứ!

“Thanh niên bây giờ đúng là nói mà không biết nghĩ, chỉ bốc phét là tài!”.

Anh ta lắc đầu, hoàn toàn không còn hứng thú nói chuyện với Diệp Thiên nữa.

Khoảng 10 phút sau, tòa nhà của tập đoàn Thiên Phong đã xuất hiện ngay trước mặt, Diệp Thiên đưa mắt nhìn, chỉ thấy một tòa cao ốc đứng sừng sững cao chạm tới mây, cao hơn các tòa nhà xung quanh rất nhiều, trông vô cùng khí thế.

Không ít người khi đi qua đây đều không kìm được ngẩng cổ lên nhìn với vẻ kinh ngạc.

Sau khi Diệp Thiên trả tiền taxi, liền đi thẳng đến đại sảnh tiếp khách.

“Chào anh, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho anh ạ?”.

Cô nhân viên lễ tân mỉm cười một cách chuyên nghiệp, rồi hỏi Diệp Thiên.

“Phiền cô gọi điện cho Ngô Quảng Phú nói là tôi đang chờ anh ấy ở đây!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play