“Vừa rồi anh nói với tôi những lời vô dụng đó có ý nghĩa gì không?”.

“Nếu anh thích Tiếu Văn Nguyệt thì anh nên đi tìm cô ta, chứ không phải tìm tôi”.

Cậu đặt một tay trong túi quần, chậm rãi đi về phía trước.

“Tôi và Tiếu Văn Nguyệt chỉ là quen biết nhau, có lẽ bây giờ có thể xem như bạn bè, nói gì đến chuyện tránh xa hay không tránh xa cô ta?”.

“Cô ta tự do yêu đương, đó là chuyện của cô ta, cô ta có thích tôi hay không cũng không do anh quyết định. Anh đến tìm tôi ra oai chẳng ích gì cả!”.

Cậu nói xong thì đã đi đến đầu bên kia của cầu vượt, chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại!”.

Lí Vân Phi quát lớn, chỉ sải một bước chân, thân mình đã như gió vượt qua khoảng cách mấy trượng, chắn trước mặt Diệp Thiên.

“Tôi còn chưa cho phép cậu được đi!”.

Mắt Diệp Thiên lóe sáng, giữa mi mày đã toát ra vẻ mất kiên nhẫn.

“Tôi còn thoải mái đứng nói chuyện với anh thì anh nên cảm thấy may mắn!”.

“Còn dám chặn đường tôi, anh có thể thử xem hậu quả!”.

Lí Vân Phi nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Diệp Thiên. Cậu ta nhếch miệng cười, hoàn toàn không để tâm, định dạy dỗ Diệp Thiên, nhưng ngay sau đó, cậu ta lại nghĩ tới thân phận của mình.



Cậu ta vừa mới vào Long Nhận không lâu, nếu lúc này gây chuyện ở bên ngoài, ra tay với người bình thường thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng không tốt cho con đường của cậu ta sau này, thậm chí có thể sẽ bị đuổi ra khỏi Long Nhận.

Nghĩ đến đây, cậu ta hừ lạnh một tiếng.

“Diệp Thiên, hôm nay tôi tìm cậu không phải để đấu khẩu với cậu”.

“Tôi đã nói vậy rồi, bất kể cậu có quan hệ gì với Tiếu Văn Nguyệt, bất kể cậu có tình cảm với cô ấy hay không, tránh xa cô ấy ra. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của tôi dành cho cậu!”.

“Nếu cậu thật sự có năng lực như vậy, nghĩ rằng dựa vào Ngô Quảng Phú thì có thể không sợ bất kì ai, vậy cậu cứ đợi đấy đi. Tôi sẽ cho cậu biết thế nào gọi là rồng thật sự!”.

“Tôi… là thành viên chính thức của Long Nhận!”.

“Trước khi cậu quyết định đối địch với tôi, tốt nhất cậu nên tìm hiểu rõ Long Nhận là gì!”.

Cậu ta nói xong, quay người vọt đi, nhảy từ trên cầu vượt cao mấy mét xuống, nhanh chóng biến mất khỏi đường phố.

Diệp Thiên tỏ ra thờ ơ, không nhìn cậu ta lấy một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Trong mắt cậu, Lí Vân Phi chỉ là một thằng hề múa may. Dù Lí Vân Phi có thân phận gì, sau lưng có nhân vật nào, đối với cậu mà nói cũng chỉ cần một tay là nghiền nát được thôi.

“Long Nhận?”.

Cậu khẽ lẩm bẩm, sau đó hừ nhẹ, hoàn toàn không quan tâm.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của cậu đột nhiên reo lên, là Ngô Quảng Phú gọi tới.



“Có chuyện gì?”.

Đầu kia điện thoại vang lên giọng của Ngô Quảng Phú, có vẻ nghiêm túc: “Cậu Thiên, có người tìm đến trụ sở của tập đoàn, chỉ đích danh muốn gặp cậu”.

Diệp Thiên lập tức lạnh lùng nói: “Nếu là mấy người không quan trọng thì đuổi thẳng đi cho tôi!”.

Người biết cậu là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên không nhiều, nhưng những người này đa số đều có cách liên lạc với cậu, sẽ không đến tập đoàn tìm cậu, mà người đến trụ sở tập đoàn tìm cậu có lẽ chỉ còn một số người tin tức cực kì nhạy bén ở giới võ thuật. Mấy người này trước nay đều không có liên hệ gì với cậu, cho dù chuyện lớn đến đâu, cậu cũng không muốn quan tâm.

Ngô Quảng Phú ở đầu bên kia im lặng chốc lát, sau đó trả lời: “Cậu Thiên, nếu là người khác thì đương nhiên tôi sẽ từ chối luôn, nhưng lần này…”.

“…Là người của chính phủ, bọn họ yêu cầu được gặp cậu”.

“Chính phủ à?”, ánh mắt Diệp Thiên hơi dao động, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trước nay cậu và người của chính phủ không có liên hệ gì, sao lần này chính phủ lại chủ động tìm cậu?

Cậu phản ứng lại, nhỏ giọng nói.

“Người của chính phủ đưa ra yêu cầu muốn gặp chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, anh cứ thay mặt chủ tịch đàm phán với bọn họ là được”.

Nào ngờ Ngô Quảng Phú lại nói với giọng nặng nề: “Bọn họ không phải muốn gặp chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, bọn họ chỉ đích danh muốn gặp…”.

“Diệp Lăng Thiên!”.

“Ồ?”, cuối cùng lần này Diệp Thiên cũng biến sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play