Những người khác đều âm thầm ngưỡng mộ Diệp Thiên trở thành người may mắn được đứng chung sân khấu với Kỷ Nhược Tuyết, ai ngờ Diệp Thiên lại không nhúc nhích, chỉ xua tay.

“Thật ngại quá, tôi không biết hát”.

Cậu từ chối vô cùng dứt khoát, không muốn đứng chung sân khấu với Kỷ Nhược Tuyết. Càng tiếp xúc nhiều, Kỷ Nhược Tuyết sẽ càng có khả năng nhận ra cậu. Huống hồ, nếu cậu mở miệng, giọng hát và thói quen khi hát của cậu sẽ giúp Kỷ Nhược Tuyết xác định được thân phận của cậu ngay.

Thấy Diệp Thiên từ chối, Kỷ Nhược Tuyết mím môi, không hề có ý định từ bỏ.

Cô ấy cười rạng rỡ, nhìn về phía những khán giả khác.

“Mọi người, hình như người bạn này hơi xấu hổ, mọi người cùng vỗ tay khích lệ, cho anh ấy chút can đảm có được không?”.

Mọi người lập tức vỗ tay như sấm, đều khuyên nhủ Diệp Thiên lên sân khấu. Ngô Quảng Phú cũng đúng lúc bảo người kiểm soát sân khấu cho đèn chiếu vào người Diệp Thiên.

Trong chớp mắt, Diệp Thiên rơi vào cục diện cưỡi trên lưng hổ khó xuống. Tiếu Văn Nguyệt nhìn vẻ mặt khó coi của Diệp Thiên, che miệng cười trộm, cảm thấy thú vị.

“Phù!”.

Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng cất bước đi lên sân khấu.

Ở không xa, trong mắt Lục Chí Văn hiện lên vẻ điên cuồng, lòng đố kị suýt chút nữa thiêu đốt cậu ta.

“Có phải thằng nhóc đó đã nói cho Tiểu Tuyết biết rồi không?”.

Cậu ta siết chặt nắm đấm, bùng lên sát ý. Con át chủ bài lớn nhất của cậu ta là không thể để cho Kỷ Nhược Tuyết biết thân phận thật của Diệp Thiên, một khi Kỷ Nhược Tuyết biết Diệp Thiên còn sống trên đời, vậy cậu ta sẽ mất đi tất cả chỗ dựa, mãi mãi chỉ có thể bị Kỷ Nhược Tuyết ngó lơ.



Nếu sau khi Kỷ Nhược Tuyết biết thân phận thật sự của Diệp Thiên, cậu ta còn ra tay đánh Diệp Thiên, thì Kỷ Nhược Tuyết sẽ hận cậu ta cả đời. Cậu ta sẽ không có cơ hội giành được trái tim người đẹp.

“Chắc là không, Tiểu Tuyết chỉ chọn ngẫu nhiên, vừa khéo chọn trúng cậu ta”.

Kỷ Nhược Yên chớp mắt, thấp giọng nói: “Chuyện ở đây cứ để sang bên đã, chúng ta giải quyết chuyện của Thế Giới Hắc Ám trước. Tôi có cảm giác, bọn họ đã có người đến rồi”.

Cô ta nhìn quanh hội trường, khuếch tán tri giác của mình đến mức cao nhất, có một số góc khuất, cô ta đã phát giác ra khí tức lạnh lẽo u ám.

“Ừ, anh cũng cảm nhận được, xem ra đợi đến thời gian thì bọn họ sẽ ra tay ngay. Từ lúc treo thưởng ngày hôm qua được nhận đến bây giờ đã qua hai mươi ba tiếng bốn mươi phút, còn hai mươi phút nữa sẽ đến lúc bọn họ ra tay”.

Liêu Như Thành gật đầu đáp, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Đi, chúng ta ra ngoài!”.

Kỳ Nhuợc Yên đā đíơng dậy, Liêu Nhu Thành đi

theo cô ta. Lục Chí Văn liếc nhìn Kỳ Nhược Tuyết và Diệp Thiên è trên sân khấu, có chút không cam tâm, nhưng vẫn đi theo.

Ba cao thủ hàng đầu thế hệ trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ biến mất trong hội trường, còn Diệp Thiên cuối cùng cũng đứng bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết.

“Bài hát này anh không biết hát cũng không sao, hát theo tôi là được”.

Kỷ Nhược Tuyết cười ngọt ngào với Diệp Thiên, nhìn sắc mặt Diệp Thiên đen như đáy nồi, trong lòng đầy hả hê.

Cô ấy cố ý gọi Diệp Thiên lên sân khấu, trả mối thù Diệp Thiên phớt lờ cô ấy.

“Cô hát đi, tôi đứng đây là được”.



Diệp Thiên cầm microphone đứng ở bên cạnh, không có bất cứ biểu cảm gì, từ đầu tới cuối cũng không có phản ứng gì, chỉ ngân nga hát theo mấy câu.

Một bài kết thúc, cậu không nhìn Kỷ Nhược Tuyết mà bước nhanh xuống sân khấu.

Kỷ Nhược Tuyết thầm thấy buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn tha cho cậu, tiếp đó lại hát thêm vài bài hát nữa.

Bên ngoài hội trường, ở một góc cầu thang tối tăm, một bóng người lơ lửng bay tới từ cuối hành lang, giống như ma quỷ. Hai bảo vệ của Tập đoàn Lăng Thiên gần như không có bất cứ phản ứng nào đã ngã ra đất.

Hắn đang định tiến vào hậu trường biểu diễn của Kỷ Nhược Tuyết thì một bóng hình xinh đẹp bay ngang tới, chặn trước mặt hắn.

“Hử?”.

Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch tỏ ra kinh ngạc.

“Một trong Tứ Mỹ của giới võ thuật Hoa Hạ, Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn?”.

Người chặn trước mặt hắn chính là Kỷ Nhược Yên, trên lòng bàn tay của Kỷ Nhược Yên có khí lạnh tuôn ra, nhiệt độ ở hành lang bỗng xuống thấp.

“Một trong mười hai Địa Sát, Thi Ma?”.

Kỷ Nhược Yên cũng đã nhận ra người trước mắt, giọng nói lạnh lùng.

“Thật không ngờ, để giết em gái tôi mà mười hai Địa Sát các ông đều ra mặt, Thế Giới Hắc Ám lại đối xử với một cô gái yếu đuối như vậy sao?”.

“Hừ!”, Thi Ma mỉm cười, không hề có chút hơi ấm nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play