Trên mặt hồ, Diệp Thiên và ba cô gái chèo thuyền tiến

về phía trước, hưởng thâng tối đão.

Tiểu Văn Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, không nhịn

được hỏi Diệp Thiên: “Những người vừa rồi là ai vậy? VI

sao lại đến tim anh?”.

“Bọn họ à?”.

Diệp Thiên thờ đ, buột miệng trả lời: “Một đám hế

nhày múa mà thô, không đáng nhắc tới.

Có Giai Lệ cũng lên tiếng hỏi: “Anh Diệp Thiên, bây giờ

anh nổi tiếng như vậy, có phải sẽ còn có người đến tim

anh đúng không”.

Đây là vấn để mà cô lo láng, Diệp Thiên đủ mạnh, đã

đạt đến trình độ gần như vô địch, nhưng hình như kẻ địch

cũng càng lúc càng nhiều.

Diệp Thiên ngữa đầu dựa vào thuyền, mìm cười.

“Con đường anh phải đi đã định sẵn sẽ không ngừng

gặp kẻ địch mạnh, những chuyện này anh đã dự liệu trước

rồi”.

“Anh còn con đường rất dài phải đi, còn rất nhiều

chuyện phải làm. Trước lúc đó, bất kế là ai chặn trước mặt

anh, anh cũng sẽ lần lượt giải quyết hết”.

“Trên thế giới này, không ai có thể cân được anh!”.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm mặt hố khói sóng mênh

mng, trong mắt lỏe lên ảnh sáng kiên định mà tự tin.

Cậu còn chưa về nhà họ Diệp, còn chưa đứng trước



mặt người nhà họ Diệp hỏi một câu, vì sao năm xưa lại phế bỏ võ công của cậu, vì sao lại nhận định cậu là mắm

tai họa của nhà họ Diệp.

Cảm giác được nỗi buồn trong giọng nãi của Diệp

Thiên, Có Giai Lệ đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay cậu.

“Anh Diệp Thiên, có câu này em đã hồi anh từ tám

năm trước, nhưng anh không trà lời. Hôm nay, em muốn

hỏi lại lấn nữa, anh có thé nói cho em không?”.

Diệp Thiên nghiêng đầu nhin, đối diện với ánh mắt

quật cường của Có Giai Lệ.

“Em muốn hồi về thân thế của anh phải không?”.

Có Giai Lệ trịnh trọng gặt đầu.

Mặc dù cô quen biết Diệp Thiên từ nhô, nhưng lại

không rõ về lại lịch cũng như thân thế của Diệp Thiên.

Tám năm trước, có đã hỏi cậu về vấn đề này, nhưng cậu

lại từ chối trả lời. Hôm nay, cô chi muốn hiểu rõ mọi thứ về

Diệp Thiên.

Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh cũng nghiêng đầu

sang, rất muốn biết chuyện về Diệp Thiên.

“Tấm năm trước, anh không trả lời em là vì lúc đó anh

chưa có vốn liếng gì để trả lời.

“Nhưng hôm nay, anh có thể nói cho em rái”.

Diệp Thiên tỏ a nghiêm túc, hai mắt nheo lại.

“Anh từng là người của nhà họ Diệp ở thủ đô, gia chủ

nhà họ Diệp Diệp Vân Long là bố anh”.

Ba người trên thuyền đếu sững sốt, dù bọn họ không



mấy hiểu biết về những gia tộc lớn ở thủ đô, nhưng cũng

xem như có nghe nói.

Vì nhìn khắp Hoa Hạ, các gia tộc lớn mạnh nhất đều

hội tụ ở thủ đô, mà nhà họ Diệp thì cho dù là ở thủ đô gia tộc mạnh nhiều như mây cũng chắc chắn chiếm vị trí

đứng đầu.

Mặc dù bọn họ không quá rõ về tinh hình ở thủ đô,

nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của Diệp Vân

Long. Đây là nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn ở thủ đô,

nắm trong tay tiến tài quyền thế một nữa bầu trời, hơn

hần tất cả các gia chủ khác hiện nay.

Bọn họ không ngỡ Diệp Thiên lại có lai lịch khủng

khiếp như vậy.

Hễ dính dáng tới nhà họ Diệp đã đủ khiến người ta

xem trọng. Diệp Thiên lại còn là con trai của gia chủ Diệp

Vân Long, lai lịch thế này đúng là lồn đến mức đáng sợ.

“Mọi người không cần phải ngạc nhiên, đó là chuyện

trước đây:

Diệp Thiên nhìn về mặt của ba cô gãi, khẽ xua tay.

“Từ cái đêm của tám năm trước, Diệp Vân Long phế

bỏ võ công của anh, ném anh vào núi hoang, anh và nhà

họ Diệp đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không còn

người thân gì nữa”.

Cậu nói xong, kể lại chuyện minh bị Diệp Sơn cho là

tai họa của gia tộc, bị Diệp Văn Long phế bỏ võ công rối

ném vào núi sâu rứng hoang tự sinh tự diệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play