Trong lòng ông ta cười thầm, quay sang nhìn Tiếu Văn Nguyệt và Cô’ Giai Lệ, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng.

Diệp Thiên phế võ còng của Tiêu Chí Lâm, ba người lại này đi cùng Diệp Thiên đến, ông ta đương nhiên không thế buông tha.

Ông ta đang định quay ra làm khó ba cô gái, thì một tiếng nổ lớn vọng ra từ mặt hồ.

“Đoàng!”.

Giống như một quả bom rơi vào trong hồ vậy, tại nơi chính giữa ba luồng lốc xoáy đang vây quanh, một cột nước chĩa phụt thẳng lên trời.

“Ào!”.

Bên trong cột nước, hình như có thứ gì đó màu đỏ rực, Tiêu Ngọc Khanh nheo mắt nhìn xong lập tức mặt mày biến sắc.

Cột nước bao bọc bên trong là một ngọn lửa rực sáng một cách chói lọi, như thế thần lửa nhà trời thiêu sạch nhân gian.

“VÙI”.

Cột nước phun mạnh lên trời, rồi nổ tung ở độ cao hơn mười trượng, vô số tia lửa bắn mạnh ra xung quanh, như thể hổ dữ sổ lồng, làn sóng lửa trong phút chốc lan ra cuồn cuộn khắp mặt hồ, ba lốc xoáy nước cũng bị làn sóng lửa nuốt gọn.



“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

Bảy vị trọng tài đều mặt mày tái mét, bất giác lùi về phía sau, bọn họ cảm nhận được dao động vô cùng nguy hiểm ở trong biển lửa này.

Trong bảy người có mặt ở đây, Evelyn ma nữ Hỏa Mị và Yim Hỏa Nam đều là cao thủ

dùng lửa, nhưng bọn họ tự hỏi ngọn lửa mà bọn họ dùng công pháp tạo ra kém xa so với ngọn lửa màu vàng ánh kim đang ngút trời này.

Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, bọn họ có thể cảm nhận được nội lực thuộc tính hỏa của bản thân đều rụt về một cách điên cuồng, như thể gặp phải khắc tinh vô cùng khủng khiếp.

“Đoàng!”.

Một tiếng nổ lớn khiến mặt hồ bốc khói nghi ngút, hơi nước cuồn cuộn lên trời hình thành ba đám mây hình nấm.

Trong làn khói dày dặc, một bóng người đứng sừng sững trên mặt nước, ngọn lửa màu vàng ánh kim trên tay vẫn đang bùng cháy, chính là Diệp Thiên.

“Người có siêu năng lực quả nhiên có chút bản lĩnh đấy, tiếc là vẫn chưa trấn áp được tôi!”.

Diệp Thiên nắm bàn tay lại, ngọn lửa cũng theo đó biến mất, hai mắt sâu xa như sao trên trời, nhìn thẳng về phía bảy người.

“Thế mà lại thoát ra rồi sao? Ngọn lửa màu vàng ánh kim đó rốt cuộc là gì?”.



Tiêu Ngọc Khanh vốn đang

định xử ba cò gái kia thì đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn ra mặt hồ.

Bảy vị trọng tài đều tỏ vẻ kinh ngạc nhất là Taylor, bà ta nhíu mày lại, cảm thấy không dám tin vào mắt mình.

Trận lốc xoáy của bà ta mạnh đến mức nào thì chỉ có bản thân bà ta là biết rõ nhất, trên mặt nước này bà ta có thế hội tụ lốc xoáy, trên mặt đất có thể hội tụ thành vòi rồng, trên sa mạc thì có thể hội tụ thành bão cát.

Bà ta chỉ cần điều động siêu năng lực là có thể phát ra cú tấn

còng mạnh mẽ quy mô lớn bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, ba luồng lốc xoáy cùng lúc bị tiêu tan thì đúng là lần đầu tiên xảy ra trong cuộc đời bà ta, gần như trong tích tắc đã hao kiệt hơn một nửa sức lực của bà ta rồi.

Nhưng Diệp Thiên chỉ dùng một chiêu đã có thể phá vỡ hoàn toàn trận lốc xoáy của bà ta, trình độ này phải nói là lần đầu tiên bà ta gặp phải.

“Nghe nói khi ở trên đỉnh núi Phi Vũ, Tiêu Ngọc Hoàng hội tụ mạng mây Vô Cực, bị bàn tay lửa của Diệp Thiên thiêu rụi, đây chính là Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ sao?

Anh mắt White chớp chớp, không kìm được thốt lên.

“Được lắm!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play