Thắng em họ của cậu ta bình thường

không làm việc chính, suốt ngày chỉ biết

trêu hoa ghẹo nguyệt, chơi bởi gái gủ.

Không những không cổng hiến được gì cho

nhà họ Tiêu, mà còn thường xuyên gây rắc rối. Lúc không giải quyết được, đứa em họ

này sẽ tìm đến cậu ta nhờ xử lý, khiến cậu

ta không khỏi cảm thấy phiến phúc.

Nhưng tốt xấu gì cũng là máu mù, chủ

hai của cậu ta mất sớm, hơn nữa lúc còn

sống cũng đối xử với cậu ta không tệ. Ông

ấy chỉ có đứa con duy nhất này, cậu ta chi

đành bảo vệ hắn ở mọi nơi.

“Có chuyện gì mau nói, anh còn có việc

phải làm”.

Tiêu Chí Lâm mất kiên nhẫn nói.

Tiều Trì biết người anh họ này rất có ý

kiến với hắn, nhưng vẫn kế lại chuyện ở

trung tâm thương mại cho anh họ nghe.

Tiêu Chí Lâm nghe xong, ánh mắt thay

đổi. Cậu ta hoàn toàn không để tâm chuyện

Tiêu Trì tìm người chia sẻ bạn tinh, chi thấp

giọng hỏi: “Hắn nói hắn dám chừi thẳng

mặt bảo anh cút, còn nói nhà họ Tiêu



chúng ta cứ việc dùng thủ đoạn trả thù hắn

sao?”.

Tiêu Trì vội vàng gật đấu: “Phải đó anh

họ, nghe giọng điệu của hắn giống như

chẳng xem anh ra gi, cũng không xem nhà

họ Tiêu chúng ta ra gi!”.

Ánh mắt Tiêu Chí Lâm lóe sáng, khỏe

miệng nhéch lên nụ cười lạnh lùng.

“Con người này đúng là thú vị, ở Kiểm

Tây mà dám ngang nhiên khiêu khích nhà

họ Tiêu chúng ta”.

Tiêu Trì nhìn sắc mặt của Tiêu Chí Lâm

tối sắm thì mừng rỡ trong lòng, vội vàng

nhân cơ hội nói vào: “Anh họ, hắn không chi

kiêu ngạo mà còn rất ngông cuống, bây giờ

hắn đang ở đại sành hội trường!”.

“Em thấy hắn ngồi cùng Tiêu Tường,

không biết hai người họ có quan hệ gì, cho

nên không dám đến hỏi, anh xem.

“ÓP, Tiêu Chí Lâm tô ra khá có hứng

thủ, nói: “Hắn đang ở hội trường, còn ngồi

cùng Tường Tường sao? Dẫn anh đến đó

xem xem!”.



Hai người ra khỏi cánh gà, Tiêu Chí Lâm

đi theo hưởng Tiêu Tri chi, ảnh mất lại thay

đổi lần nữa.

“Hóa ra là hắn à?.

Tiêu Trì nhìn về mặt của Tiêu Chí Lâm,

tường rằng Tiêu Chí Lâm quen biết Diệp

Thiên, lập tức thấp thôm không yên.

Giây lát sau, Tiêu Chí Lâm đột nhiên vỗ

vai hắn.

*Cậu không cần bày ra vẻ mặt đó, anh

không quen biết gì hắn, không chi không

quen mà còn có thể ci là kẻ địch!”.

“Hắn chỉ là một tay đua có kĩ thuật xuất

sắc mà thôi. Cậu không cần phải lo, hắn

cũng không phải bạn của Tường Tường”

Tiêu Chí Lâm nhìn chăm chú, sát ý

dâng lên.

“Cậu yên tâm, tối nay anh sẽ đòi lại hết

mọi nhục nhã mà cậu đã phải chịu, quay vẻ

ngồi xem đi.

Gương mặt căng cứng của Tiêu Trì

chuyển sang vui mừng, liên tục cảm ơn

Tiêu Chí Lâm, bước nhanh về chỗ ngồi của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play