Thời gian chín tháng, nghe thì rất dài nhưng chỉ như cái chớp mắt.

Tại một vùng núi ở Cam Thiểm, bỗng có ánh sáng màu vàng vọt thẳng lên trời. Vài nông dân ở xa xa nhìn thấy mà không khỏi kinh ngạc, còn tưởng là quỷ thần hiện thế, sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.

Núi lớn đột nhiên rung chuyển mãnh liệt, sau đó vang lên tiếng động rung trời.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, chóp núi cao mấy chục trượng nổ tan thành vô số mảnh, đá vụn bay đầy trời.

Một bóng người bay ra từ trong đó, hóa thành một luồng cầu vồng đáp thẳng xuống mặt đất.

Ánh vàng tan đi, một bóng người thẳng tắp rắn chắc hiện ra, chính là Diệp Thiên đã biến mất hơn chín tháng.

Cậu nắm chặt nắm đấm, tiếng xương cốt trên người kêu “rắc rắc” không ngừng nổ ra, giống như cơ thể được đúc lại, máu thịt được nặn lại.

“Đây chính là Phệ Thiên Chi Thể đại thành sao?”.

Cậu nở nụ cười. Từ khi rời khỏi Hồ Ngọc Nguyệt, cậu đã tìm một vùng núi che khuất ở gần đó, náu mình trong một hang động, hấp thu toàn bộ long khí trong Long Nguyên Tinh, kết hợp hoàn hảo với cơ thể xác thịt.

Quá trình này nói thì nhẹ nhàng, nhưng muốn xác thịt và long khí đạt được cân bằng cao nhất thì cần phải rèn luyện và thử nghiệm vô số lần.

Giai đoạn này đã tốn mất chín tháng trời của cậu.

May là thời gian tuy không ngắn, nhưng cuối cùng Phệ Thiên Chi Thể của cậu cũng đã đạt đến đại thành.

Nếu nói trước kia khi cậu chiến đấu với đám người Tiêu Ngọc Hoàng, độ mạnh xác thịt của cậu là một trăm, thì bây giờ độ mạnh xác thịt của cậu đã cao hơn gấp năm lần. Với độ mạnh xác thịt của cậu bây giờ, trừ phi là vũ khí nóng cường độ cao như đạn xuyên giáp, đạn pháo xe tăng, laser các loại, nếu không thì sẽ khó mà làm bị thương được cậu. Cho dù là đạn của súng bẳn tỉa hạng nặng, cậu cũng có thể dùng xác thịt chống đỡ.

Đây chính là sức phòng ngự tuyệt vời mà Phệ Thiên Chi Thể đại thành mang lại.



Không chỉ có sức phòng ngự, sau khi xác thịt thăng hoa, sức tấn công thuần túy của cậu cũng tăng vọt gấp bội. Bây giờ cậu dùng tay không cũng có thể phá hủy xe tăng bọc thép, một quyền có thể đánh sập một căn biệt thự.

“Rắc!”.

Long Nguyên Tinh tỏa ánh sáng vàng rực rỡ trước kia đã trở thành màu trắng trong suốt, long khí bên trong đã bị cậu hấp thu luyện hóa hoàn toàn, trở thành phế phẩm. Cậu nắm tay lại, bóp nó nát vụn.

“Có lẽ đã qua một thời gian không ngắn, cũng nên trở về Lư Thành xem sao”.

Cậu vươn vai, vô cùng thư thái thoải mái. Cậu định trở về Lư Thành xem tình hình phát triển của Tập đoàn Lăng Thiên, thuận tiện thăm cô Hà.

Diệp Thiên đi máy bay trở về Lư Thành, cậu vừa đến trụ sở của Tập đoàn Lăng Thiên ở Lư Thành, còn chưa vào trong thì một người đã chạy tới, kích động ôm lấy cậu.

Diệp Thiên nhìn người đó, cũng không tránh ra, khóe miệng mỉm cười.

“Diệp Thiên, tôi không nhìn lầm đấy chứ? Đúng là cậu này!”.

Bành Lượng vui mừng ra mặt. Sau lưng cậu ta không xa, Ngụy Thi Thi lịch sự gật đầu với Diệp Thiên.

Cũng không thể trách Bành Lượng thất thố như vậy, Diệp Thiên đối với cậu ta mà nói luôn là sự tồn tại cực kì đặc biệt. Nhất là lần hội họp bạn bè ngày đó, Diệp Thiên đã ra mặt thay cậu ta, dọa Lâm Vũ sợ đến mức chạy trối chết, hơn nữa còn giúp cậu ta thành đôi với Ngụy Thi Thi như ý nguyện, ân tình này cậu ta luôn nhớ trong tim.

Chín tháng trước, Diệp Thiên còn chưa học hết học kì I của lớp 12 thì đột nhiên rời trường, không xuất hiện nữa, cũng không liên lạc với cậu ta, khiến cậu ta âm thầm hối tiếc.

Nhưng không ngờ, hôm nay cậu ta và Ngụy Thi Thi vừa cùng nhau ra ngoài đã gặp được Diệp Thiên ở trung tâm thành phố.

“Đương nhiên là tôi, lâu quá không gặp, cậu sống thế nào?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play