Ông lão nô nụ cười, nhìn về phía Huyệt Đạo Đồng Nhân một lúc, sau đó quay sang nhìn Song Kiếm Tung Hoành.
“Lão già tôi cũng rất thích Huyệt Đạo Đồng Nhân này, hai người muốn tranh đồ với tôi, có phải là không hiểu quy tắc rồi không?”.
Ông ta vừa nói vừa đánh ra một chưởng.
Chưởng này nhìn nhẹ như mây, không mang uy lực, nhưng
Song Kiếm Tung Hoành lại mặt mày biến sắc, điều động nội lực khắp cơ thế lên mức độ cao nhất, rồi đồng thời xuất kiếm.
“Tách!”.
Trong không khí vọng đến một tiếng đứt gãy rõ rệt, thanh kiếm mà Cố
Triều Sinh và Khương Xuân Dao xuất ra bị một lực vô hình làm cho gãy
vụn, hai người đồng thời ộc máu, bị đánh cho bay về phía sau hơn mười
trượng.
Bọn họ vô cùng bàng hoàng, còn chưa đứng vững thì ông lão lại đánh một chưởng nữa khiến bọn họ chỉ kịp giơ ngang kiếm
để đỡ.
cả quảng trường lại một lần nữa rung lắc mạnh, Song Kiếm Tung Hoành
như bị tấn công rất mạnh, một lần nữa ộc ra máu tươi, bị một luồng gió
mạnh cuốn bay lên không trung, sau đó đập mạnh xuống đất, bảo kiếm Can
Tương đã rơi khỏi tay, cắm vào mặt đất lắc mạnh, đủ thấy được sức mạnh
của ông lão này.
Các cao thủ trẻ tuổi như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du đều sững sờ, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, Song Kiếm
Tung Hoành đều có tên trong bảng xếp hạng, là cao thủ chí tôn võ
thuật thành danh đã lâu, đến Gia Cát Trường Hận cũng khó thắng nổi.
Nhưng đứng trước mặt ông lão, bọn họ lại bị trọng thương với chỉ hai chưởng, ông lão này rốt cuộc là ai?
Sắc mặt Lí Tẩm Vân trầm xuống, cũng không biết thân phận của ông lão, biểu cảm của Gia Cát Trường Hận thay đổi rõ rệt, kinh ngạc thốt lên.
“Tiếu Phật Tây Lĩnh?”.
Ồng lão cười tươi gật đều
với Gia Cát Trường Hận.
“Người của nhà Gia Cát, được đó, vẫn còn nhận ra ông già này! .
Đa phần những người có mặt ở đây đều cảm thấy xa lạ với cái biệt hiệu “Tiếu Phật Tây Lĩnh” này, nhưng Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh lại ngạc
nhiên nhìn nhau với bộ dạng sợ hãi.
Hai bọn họ đều là người ở thủ đô, Diệp Vân Long thường xuyên kể cho
bọn họ nghe về các cao thủ tiền bối và những nhân vật truyền kỳ trong
giới võ thuật, và Tiếu Phật Tây Lĩnh này chính là một trong sô’ đó, còn
là một V nối trội nhất nữa.
Tiếu Phật Tây Lĩnh nổi tiếng trước Tiêu Ngọc Hoàng, Mộ Dung Vô Địch
đến cả hơn mười năm, khi ông ta tung hoành Hoa Hạ thì Tiêu Ngọc Hoàng và Mộ Dung Vô Địch vẫn còn đang nỗ lực để đạt đến cấp chí tôn võ thuật.
Tiếu Phật Tây Lĩnh có thể nói là dùng thực lực thực sự thống lĩnh cả
một thời đại, khi đó, một mình ông ta trấn áp hết toàn bộ cao thủ trong
bảng xếp hạng, từ vị trí thứ hai đến thứ năm, toàn bộ đều bại dưới tay
ông ta.
Hơn nữa tính cách ông ta lại bốc đồng, ăn nói bất đồng là sẽ động tay giết người ngay, số lượng cao thủ võ thuật chết dưới tay ông ta nhiều
không kể xiết. Giới võ thuật Hoa Hạ khi đó gần như đều sợ ông ta, chỉ là 20 năm trước, vì ông ta theo đuổi cảnh giới cao hơn, sống ấn dật, nên
uy danh của ông ta mới dần dần bị nhạt đi.
Bọn họ thực sự không ngờ một truyền thuyết của giới võ thuật Hoa Hạ lại xuất hiện ở Ngọc Nguyệt Cư này!
Gia Cát Trường Hận chắp tay cúi người chào Tiếu Phật Tây Lĩnh, nói với vẻ khó hiểu: “Tiền
bối, ông là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kỳ trước, là người đức cao vọng trọng trong giới võ thuật, vì sao lại muốn tranh Huyệt Đạo
Đồng Nhân này vậy? .
Nghe thấy vậy, các cao thủ trẻ tuổi có mặt tại đó đều đờ người ra,
ông lão mập mạp này thế mà lại là cao thủ số một trong bảng xếp hạng
nhiệm kỳ trước sao?
Bọn họ đều biết rất rõ, cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng đại diện cho
điều gì, đây là một nhân vật vô địch cả một thời đại, giống như Diệp
Tại đây có hình