Trong mắt bọn họ, chí tôn võ thuật là những người có sức mạnh phi thường, cho dù có phân mạnh yếu, thì khác biệt cũng không quá rõ rệt,
thế mà lại từng có người đánh bại tất cả các chí tôn võ thuật, đến cả
Dược Không Nhàn cũng bại sau mười chiêu, người đó phải là một nhân vật
ghê gớm động trời như thế nào chứ?
Ồng lão cụt tay chợt đưa tay lên sờ vào chỗ cánh tay bị gãy, giọng
nói xen lẫn cam chịu và thê lương: “Năm đó tôi vốn dĩ có cơ hội để lên
chí tôn võ thuật, nhưng đáng cười là tôi lại không biết tự lượng sức,
từng ngông cuồng khiêu chiến người đó, cuối cùng bị ông ta đánh bại
trong một chiêu, cánh tay này chính là ông ta làm gãy!”.
Mọi người kinh hãi, sở Thần Quang không kìm được mà tò mò hỏi.
“Người ông nói rốt cuộc là ai? Sao lại lợi hại thế? Nghe cứ như là thiên hạ vô địch ấy!”.
Cậu ta tính toán, không kiềm nổi lòng mà tưởng tượng, nếu như cậu ta
có thể tìm một nhân vật dũng mãnh động trời để theo học vài chiêu thức,
tương lai chắc chắn sẽ trở thành một kẻ mạnh, sống rất ung dung.
Việc này không biết còn oai hơn việc có tiền có quyền thế gấp bao nhiêu lần!
“Ông ta ở đằng kia!”.
Ông lão cụt tay đảo mắt, chỉ thằng về phía sâu trong những đám mây.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mây mù dày đặc ở khe núi đằng
trước dần dần tan đi, trên một cột đá nằm chính giữa khe núi, xuất hiện
một bóng người mặc đồ trắng đang ngồi xếp
bằng.
Mấy người tròn xoe mắt nhìn, từ vách núi này đến cột đá tự nhiên gần
nhất, ít cũng phải mười mất mét, chỉ có một sợ xích sắt làm cầu nối, mà
vị trí của cột đá nằm chính giữa đó ít nhất cũng phải cách vách núi hơn
100 trượng, sao có người lại ra đó được chứ? Chẳng nhẽ là dùng máy bay
trực thăng?
Mọi người lại dán mắt nhìn, trong lòng kinh ngạc, bọn họ có thể nhìn
thấy, người mặc đồ trắng đó không phải đang ngồi xếp bằng trên cột đá,
hai chân của ông ta còn cách cột đá nửa mét, ông ta đang lơ lửng phía
trên cột đá.
Rõ ràng là trên thế giới này trọng lực có tồn tại, nếu không thì quả táo sao mà rơi xuống được.
Nhưng người mặc đồ trắng này thế mà lại bay lơ lửng trên cột đá, không nhờ
vào bất cứ ngoại lực nào, chiêu trò này bọn họ nào đã từng nhìn thấy?
“Người kia mà ông nói là ông ta ạ?”.
Tiếu Văn Nguyệt sợ đến biến sắc: “Ông ta là thần tiên ạ? Sao có thể bay lơ lửng như thế?”.
Ồng lão cụt tay nhìn thẳng về phía trước, giọng nói trầm ồn.
“Ông ta tên là Tiêu Ngọc Hoàng, biệt danh ‘Ngọc Hoàng Đại Để, là người mạnh nhất trọng giới võ thuật Hoa Hạ hiện giờ!”.
“Ông ta có thể bay lơ lửng vốn không phải là mánh khóe thần tiên gì,
mà là dựa vào nội kình vô hạn đẩy người lên không trung, hay như trong
tiểu thuyết võ thuật người ta gọi là nội lực đấy!”.
“Nội kình của ông ta đã tu luyện đến mức thượng thừa, tự do thu phóng rồi!”.
Ánh mắt mọi người đổ về phía Tiêu Ngọc Hoàng, không nhìn đi đâu khác được nữa.
“Ngọc Hoàng Đại Đế?”.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ lẩm bẩm nói, là người này đã từng một mình giành được vị trí vô địch Hoa Hạ?
Sở Thần Quang lọ rõ sự mê mẩn, chỉ ước ngay bây giờ có thể bay đến
bên cạnh Tiêu Ngọc Hoàng để nhận thầy, người này là một vị cao thủ vô
địch của một thời đại đấy!
Tại đây có hình ảnh
Lí Tinh Tinh thầm cảm thấy may mắn, may là cô ta đã gợi ý lên núi Phi Vũ này, nếu không chắc cả đời này bọn họ cũng không biết, trên thế giới này còn có các cao thủ võ thuật xuất quỷ nhập thần
như thế.
Cố Giai Lệ nhìn một hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh.
“Ông ơi, hình như vừa nãy ông nói, trên núi Phi Vũ này có hai vị cao
thủ tuyệt đỉnh muốn quyết chiến, một người trong đó chắc là Tiêu Ngọc
Hoàng rồi!”.
“Vậy người còn lại là ai ạ?”.
Những người khác cũng dỏng tai lên nghe, rất tò mò, có thể cùng một
người gần như là vô địch thiên hạ như Tiêu Ngọc Hoàng đấu một trận hơn
thua, tuyệt đối cũng là một người tuyệt thế kinh thiên động địa, bọn họ
rất muốn biết người đó là ai.
“Hỏi hay lắm!”.
Ông lão cụt tay gật đầu nói: “Đúng là hôm nay Tiêu Ngọc Hoàng sẽ quyết đấu
với một người, đối thủ của ông ta tên là Diệp Lăng Thiên!”.
Mấy người Tiếu Văn Nguyệt cau chặt mày, có phần lạ lẫm với cái tên “Diệp Lăng Thiên” này.
Ồng lão cụt tay tiếp tục nói.
“Diệp Lăng Thiên này, chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên đấy!”.