Sở Thần Quang cũng cảm thấy không thể tin được. Cậu ta hiểu rất rõ Lí Thu Hà, chỉ cần là người không có ích lợi, không có giá trị lợi dụng thì cô ta sẽ không tiếp cận. Thế mà bây giờ, cô ta trông có vẻ rất ân cần với Diệp Thiên, khiến cậu ta không hiểu nổi.

“Đúng rồi, xem ra là Diệp Thiên làm việc cho Ngô Quảng Phú nên chị ta mới quen Diệp Thiên, nói chuyện vài câu, thu phục lòng người mà thôi!”.

Chẳng mấy chốc, cậu ta đã phản ứng lại, càng nghĩ càng thấy hợp lý. Nếu không thì có lý do gì để một Lí Thu Hà tiêu chuẩn cực cao chủ động tiếp cận Diệp Thiên chứ?

Còn Lâm Thiếu Bân, anh ta chỉ liếc Diệp Thiên một cái sau đó dời mắt đi. Mặc dù Lí Thu Hà là người tình của Ngô Quảng Phú, nhưng về thân phận thì thua kém anh ta nhiều. Người mà Lí Thu Hà tiếp cận, anh ta cũng không xem trọng.

Diệp Thiên tiện tay cầm miếng dưa hấu bỏ vào miệng, dứt khoát thẳng thắn, nhưng Tiếu Lâm thấy vậy lại không vui trong lòng, ở trước mặt Lâm Thiếu Bân, Diệp Thiên chẳng lịch sự chút nào.

Hơn mười phút sau, Hà Tuệ Mẫn dọn những món cuối cùng lên bàn.

Bà ấy chào hỏi Lâm Thiếu Bân trước, sau đó quay sang Diệp Thiên, nét

mặt trở nên nghiêm nghị hơn.

“Tiểu Thiên, cuối cùng cháu cũng qua nhà cô rồi”.

“Nào, theo cô lên ban công, cô có chút chuyện muốn nói với cháu”.



Diệp Thiên gật đầu, đi theo Hà Tuệ Mẫn lên ban công tầng hai. Hà Tuệ Mẫn đột nhiên vỗ vai Diệp Thiên, ánh mát chứa đầy tình yêu thương đối với con cháu.

“Tiểu Thiên, cô Hà biết bây giờ cháu không còn đi học nữa”.

“Nói thật, trên thế giới này có muôn vàn con đường, học tập chỉ là một trong số đó. Có rất nhiều nhân vật lớn cũng không đi học nhưng vẫn thành công”.

Bà ấy kéo Diệp Thiên ngồi xuống ghế sofa ở ban công, tận tình khuyên

bảo: “Hôm nay cô Hà gọi cháu đến không phải để dạy dỗ cháu. Con đường mà cháu chọn dù tốt hay xấu cũng là do cháu tự mình chọn, cô Hà không có tư cách ép buộc cháu thay đổi”.

“Cô Hà chỉ muốn nói với cháu rằng, bất kể đường đi sau này có khó khăn thế nào, bất kể giàu hay nghèo, sướng hay khổ cũng phải nhớ rõ, cháu vẫn còn cô Hà ở đây. Nếu cháu có chuyện gì cần cứ đến tìm cô Hà, cô không chắc có thể giúp cháu giải quyết hết tất cả mọi việc, nhưng chỉ cần cô có thể làm được thì nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho cháu!”.

“Cháu đã gọi cô một tiếng cô Hà, vậy thì cô sẽ mãi mãi là cô Hà của cháu!”.

Hà Tuệ Mẫn nói những lời này khiến Diệp Thiên rất bất ngờ.

Cậu và Hà Tuệ Mẫn chỉ là một lần tình cờ gặp ớ trong núi sâu rừng thẳm, cậu giúp Hà Tuệ Mẫn một lần, Hà Tuệ Mẫn cũng đã trả thù lao tương xứng cho cậu, vốn hai người không nợ nần gì nhau.

Nhưng những lời mà Hà Tuệ Mẫn nói lúc này lại khiến cậu cảm động.

Từ khi cậu bị Diệp Vân Long phế bỏ võ công, ném vào rừng sâu, cậu rất lạnh nhạt với những chuyện về tình cảm, song lại lần lượt gặp được hai người là Tiêu Hà và Hà Tuệ Mẫn. Tuy bọn họ không có quan hệ máu mủ gì với cậu, nhưng lại đối tốt với cậu từ tận đáy lòng.



“Cô Hà, cháu biết rồi, cảm ơn cô ạ”.

Câu cảm ơn của Diệp Thiên là thật lòng. Cho dù sau này cậu không cần Hà Tuệ Mẫn giúp đỡ việc gì, nhưng cậu tôn trọng Hà Tuệ Mẫn từ trong thâm tâm.

“Được rồi, mau xuống ăn đi”.

Hà Tuệ Mẫn mỉm cười, bà ấy xem Diệp Thiên gần giống như con của mình.

Trên bàn ăn lại trở về trạng thái trước kia, ngoại trừ Hà Tuệ Mẩn và Lí Thu Hà thỉnh thoảng nói chuyện với Diệp Thiên vài câu, những người khác đều cô lập Diệp Thiên, tự trò chuyện với nhau.

Tiếu Lâm như chợt nhớ tới chuyện gì đó, đặt chén đũa xuống, nhìn thẳng vào Lâm Thiếu Bân.

“Đúng rồi cậu Bân, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu”.

“Ngày mai ở sơn trang Hồng Diệp tổ chức lễ khai trương “Công ty Lăng Thiên”, không biết Diệp tiên sinh có tham dự không?”.

Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Lâm, trừ

Diệp Thiên vẫn ăn thỏa thích ra, tất cả mọi người đều đặt chén đũa xuống, nhất thời bầu không khí ở đại sảnh đông đặc lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play