Chương 3066

“Rốt cuộc vẫn phải đi đến bước này”.

Cậu thở dài thườn thượt, tầm nhìn thu lại khỏi vũ trụ bao la rồi nhìn về phía núi non sông hồ, trong mắt hiện lên nỗi quyến luyến và không nỡ chưa từng có.

Đây là bí mật của riêng cậu, cậu chưa từng nói với bất kỳ ai.

Cậu biết mình sắp phải rời khỏi trái đất.

Từ sau khi cậu hấp thụ linh khí của tứ đại thần thú, tu thành ba đóa hoa ngưng cảnh giới đại diện cho thân thể, tinh thần và chân lực, cậu đã có linh cảm rất mãnh liệt là mình sắp thoát khỏi trái đất, đi đến vũ trụ mênh mông vô tận.

Khi cậu đồng thời phát huy sức mạnh của ba đóa hoa ngưng cảnh giới đến mức cực điểm, cũng là lúc cậu rời khỏi trái đất, chỉ là sâu trong thâm tâm cậu vẫn không muốn rời khỏi trái đất

sớm như thế nên đã cố ý áp chế sức mạnh của mình để mình không sớm rời khỏi trái đất.

Chỉ là sức mạnh của Cam La vượt xa sức tưởng tượng của cậu, tính hủy diệt và sức phá hoại của A Tu La càng vượt xa trình độ kỹ thuật của trái đất, ép cậu phải sử dụng sức mạnh được kết hợp của ba đóa hoa để một kiếm giết chết hắn.

Bây giờ ba đóa hoa đã tề tựu lại một chỗ, sức mạnh đã được đẩy lên đến đỉnh cao cũng đã đến lúc phải rời khỏi trái đất.



Quả nhiên ngay khi cậu thầm thở dài, một luồng sáng bỗng phát ra từ sâu dưới đáy biển biến thành đốm sáng lấp lánh đầy trời, tạo thành một con đường lung linh ánh sáng, sau đó xuyên thẳng đến chân trời về phía vũ trụ, dẫn đến bờ bên kia biển sao không biết tên.

Nhiều người đang chứng kiến cảnh tượng tuyệt diệu khó hiểu này, không một ai nói nên lời nửa câu, thậm chí có vài người đã thành kính cúi đầu xuống, đây giống như cảnh tượng Hằng Nga lên cung trăng khiến người ta chấn động trong truyền thuyết.

Nhiều người đều đang đoán rằng có phải Diệp Thiên là thần tiên đến từ bầu trời sao vô tận, biến thành người trái đất đến giúp họ vượt qua đại nạn này không.

“Đây là… tiên lộ sao?”

Diệp Thiên nhìn con đường ánh sáng lung linh đó, cậu không bước lên mà đứng yên đó lặng lẽ nhìn chằm chằm nó, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Đúng lúc này một luồng khí tức bỗng hiện ra, luồng khí tức khổng lồ và xa xăm này khiến Diệp Thiên sửng sốt chốc lát. Cậu không cảm nhận được cảm giác ép bức quá mạnh trong luồng khí tức này, nhưng nó lại chứa ý tứ cổ xưa và rộng lớn, cứ như đã trải qua năm tháng khó mà tưởng tượng được.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào đó, chỉ thấy trong con đường ánh sáng hiện ra một bóng dáng hơi hư ảo. Bóng người cao gần một trăm trượng, tay còn cầm thanh kiếm cổ, tóc trắng như tuyết, phong thái khí phách, vẻ ngoài trông giống người trung niên gần bốn mươi tuổi, nhưng khí tức cổ xưa trên người ông ta lại vượt xa những người Diệp Thiên từng gặp, khiến Diệp Thiên không thế đoán được rốt cuộc ông ta đã bao nhiêu tuổi.

Nếu Thiên Luân ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này ngay, đây chính là bóng người của người trung niên xuất hiện phía sau Diệp Thiên khi cậu phát động một đòn cuối cùng của Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm.

Chỉ là Diệp Thiên không hề biết cái này, cậu chưa từng cảm nhận được chút địch ý nào trên người người đàn ông trung niên này, ngược lại có cảm giác khá thân thuộc khiến cậu phải vừa ngạc nhiên vừa tò mò nói: “ông là?”

Người trung niên tóc bạc đế kiếm ra sau lưng, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt vô cùng hiền hòa như một người lớn hiền từ nhìn một hậu bối có tiền đồ vô hạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play