Cô ta bỗng nhớ tới kẻ giết người liên hoàn đang rầm rộ khắp các mặt báo gần đây, rất rõ ràng, kẻ trước mắt chính là hung thủ.
Nhưng cô ta không hiểu, vì sao người này lại tìm tới cô ta?
“Tôi biết, có lẽ cô muốn hỏi vì sao tôi lại tìm tới cô, tôi có thể nói cho cô, đó là vì cô sinh sai giờ rồi!”.
“Cô sinh ra vào ngày tháng chí dương, tôi chỉ cần lấy thêm hồn phách
của cô là có thể kéo dài tuổi thọ, sống thêm mười năm. Cô nên cảm thấy
vinh hạnh vì được một thuật sĩ Mao Sơn tôi đây sử dụng cơ thể người phàm của cô!”.
“Cô yên tâm, sau khi cô chết, tôi sẽ dùng bí pháp luyện chế lại cơ
thể của cô, để cô trở thành nửa người nửa rối, cho tôi điều khiển cả
đời!”.
“Nhân tiện nói cho cô biết, tôi là “Hắc Vu Thần”!”.
Người đàn ông áo đen mặt mày dữ tợn, tự khai báo tên, hoàn toàn không kiêng kị gì.
Với sức mạnh của ông ta, cho dù có người tìm đến nơi, ông ta cũng có
thể giải quyết hết. Dù là thành viên của tổ trọng án Thành Môn tập hợp
cảnh sát từ các thành phố lớn về đây, ông ta cũng nắm chắc có thể giải
quyết tất cả.
Đây chính là sức mạnh to lớn của thuật sĩ tà ác Mao Sơn!
Tiếu Văn Nguyệt không hiểu, võ thuật và pháp thuật đối với cô ta mà
nói quả thật quá xa xôi. Thế giới mà cô ta sống hoàn toàn không dính
dáng gì đến những thứ này. Lấy hồn gì đó, kéo dài tuổi thọ gì đó, cô ta
hoàn toàn không biết.
Điều duy nhất mà cô ta biết là Hắc Vu Thần muốn giết cô ta, giống như giết những người không liên quan kia vậy, hành hạ cô ta ở lò hơi này
đến chết.
Trong giây lát, sự sợ hãi lan khắp
toàn thân, lần đầu tiên cô ta cảm giác được cái chết cách mình gần đến vậy.
Cô ta vẫn còn quá nhiều việc chưa hoàn thành, thậm chí còn chưa nói
một câu cảm ơn với Diệp Thiên, còn chưa trải nghiệm đủ thế giới tươi đẹp này, cô ta không muốn chết.
Giờ phút này, cô ta nhớ đến một người, người thiếu niên đã hai lần cứu cô ta khỏi nguy hiếm.
“Diệp Thiên? Vì sao vào những lúc thế này, mình đều nhớ đến anh ta?”.
Tâm trạng của Tiếu Văn Nguyệt vô cùng phức tạp. Cô ta hi vọng giờ
phút này, Diệp Thiên có thể xuất hiện ở bên cạnh cô ta, đánh bại kẻ lạnh lùng đáng sợ ở trước mắt, đưa cô ta rời khỏi nơi này.
“Nhìn ánh mắt của cô, có vẻ vẫn còn chờ mong có người tới cứu à?”.
Hắc Vu Thần liếc mắt qua, dường như nhìn thấu tất cả tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cười giễu không ngừng.
Giây lát sau, bàn tay khô gầy của ông ta thò ra khỏi áo choàng đen.
Vô số khí đen bay ra khỏi ống tay áo, thoáng chốc che phủ toàn bộ lò
hơi, bao trùm cả người Tiếu Văn Nguyệt.
Lò hơi vốn nóng không thể chịu nổi bổng chốc trở nên lạnh lẽo u ám.
Trong hoàn cảnh này, Tiếu Văn Nguyệt thậm chí còn không nhìn thấy rõ bản thân mình.
Trong lúc cô ta đang sợ hãi tột cùng, vô số tiếng nổ lớn vang lên,
sương mù màu đen lan ra. cửa sổ thủy tinh xung quanh lò hơi lần lượt nứt vỡ, những mảnh vỡ văng đi xa, vài con chó hoang nằm bên đường thoáng
chốc bị cắt đứt người thành mấy đoạn.
“Đây… là sức mạnh mà con người có thể có được sao?”.
Tại đây có hình ảnh
Thời gian trôi qua từng chút một, Tiếu Văn Nguyệt cũng cảm giác được
tính mạng mình đang dần dần bị tước mất. Hắc Vu Thần ngửa đầu nhìn trời, lúc này mặt trời treo cao, cuối cùng cũng đã đến giờ Ngọ.
“Tốt lắm!”.
Ông ta nhếch miệng cười nhạt, giọng nói trầm khàn tà ác.
Chí nghe một tiếng rung khẽ, hai tay ông ta kết ấn. Tiếu Văn Nguyệt
cảm thấy mắt hoa lên, định thần nhìn lại, trong tay Hắc Vu Thần đã xuất
hiện một món đồ, là một cây kim bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cây kim này không khác những cây kim mà cô trong cửa hàng may dùng để may quần áo là mấy, nhưng không hiểu vì sao khi Tiếu Văn Nguyệt nhìn
thấy cây kim này thì lại sởn cả gai ốc, trong lòng cực kì sợ hãi.
“Đừng sợ!”.
Hắc Vu Thần cười gằn liên tục, đi từng bước đến gần Tiếu Văn Nguyệt.
“Đây là tuyệt học độc môn của tôi -Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm. Châm
một kim này vào là có thể tách hồn phách của cô ra một cách hoàn hảo, để tôi sử dụng. Cô yên tâm, sẽ không đau đâu!”.