Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên đến lớp học, học sinh trong lớp đều nhìn cậu bằng ánh mắt kính nể khác thường.
Những học sinh lúc trước nghi ngờ cậu không đủ tư cách học ở lớp chọn giờ đều im miệng, hết sức khâm phục Diệp Thiên, giống như nhìn thấy
quái vật vậy.
749 điểm, ngoài quái vật ra, con người có thể thi được số điểm ấy sao?
Trong đợt kiểm tra tháng này, Âu Hạo Thần đã thi được kết quả tốt
nhất, được 710 điểm, nhiều hdn số điểm cao nhất của những lần thi trước
đến mấy điểm, nhưng so với 749 điểm của Diệp Thiên thì chẳng là gì cả.
Sau khi biết kết quả, bọn họ đã đi nghe ngóng số điểm 749 của Diệp
Thiên. Giáo viên đã cho câu trả lời rằng ngoài bài văn bị trừ một điểm
mang tính tượng trưng ra, những phần khác bất kể là cách giải hay trình
tự giải đề đều ngắn gọn rõ ràng, vừa đủ không thừa không thiếu, hoàn
toàn không tìm thấy chỗ nào để trừ điểm.
Có thể làm bài thi đạt đến trình độ đó, Diệp Thiên không phải yêu quái thì ai mới là yêu quái?
Diệp Thiên không để ý ánh nhìn của người khác, mà đi thẳng đến chỗ
ngồi của mình. Lúc này, chỗ ngồi vốn dĩ thuộc về Âu Hạo Thần đã trống
không, rõ ràng cuộc đánh cược giữa hai người là Diệp Thiên đã thắng.
Ồ chỗ ngồi chỉ có mỗi Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt vẫn chưa thấy đến.
Bây giờ đã đến giờ vào tiết, thế mà Tiếu Văn Nguyệt lại không thấy bóng
dáng đâu, khiến Diệp Thiên không khỏi thấy lạ.
Bình thường Tiếu Văn Nguyệt đến lớp rất sớm, hôm nay mãi vẫn không
thấy mặt, giáo viên cũng đã lên bục giảng mà cô ta vẫn chưa xuất hiện.
Nhưng trước nay cậu không muốn tìm hiểu quá nhiều về chuyện của Tiếu Văn Nguyệt, nên cũng không để tâm, cứ nằm dài ra bàn ngủ.
Qua vài tiết học, Từ Uy đến lớp, thông báo cho Diệp Thiên đến phòng hiệu trưởng.
Diệp Thiên cảm thấy kì lạ, xưa nay cậu
không qua lại nhiều với những giáo viên lãnh đạo này, không biết lần này hiệu trưởng tìm cậu có việc gì.
“Diệp Thiên, cuối cùng chúng tôi cũng đdi đưdc em rồi”.
Cậu vừa đến phòng hiệu trưởng đã thấy hiệu trưởng tưtíi cười đứng dậy khỏi ghế.
“Thầy hiệu trưởng, thầy đdi em có việc gì ạ?”.
Diệp Thiên bình thản hỏi.
“Nào, ngồi xuống trước đi!”, hiệu trưởng bảo Diệp Thiên ngồi xuống ghế đối diện,
Tại đây có hình
kích động trong lòng, nhưng Diệp Thiên vẫn không thay đổi nét mặt.
Cậu chỉ trầm ngâm trong chốc lát, lập tức trả lời: “Hiệu trưởng, về
trường đại học, em đã có dự định từ trước rồi. Những trường khác em
không cần phải suy nghĩ, em chỉ muốn vào đại học Thủ đô”.
Hiệu trưởng hơi kinh ngạc, mục tiêu của Diệp Thiên quá rõ ràng, chỉ
nhắm đến đại học Thủ đô, những trường khác đều bị cậu bỏ qua.
Ông ta gật đầu, đã hiểu mong muốn của Diệp Thiên.
“ĐƯỢc, vậy hôm nay tôi sẽ liên hệ với người phụ trách tuyển sinh của
đại học Thủ đô, buổi chiều ngày kia có lẽ họ sẽ đến đây, khi đó tôi sẽ
bảo người đến lớp thông báo cho em, được không?”.
Hiệu trưởng mỉm cười, đây là lần đầu tiên một người vốn nghiêm nghị như ông ta niềm nở với một học sinh như vậy.
Lần này Diệp Thiên thi được số điểm cao ngất 749 điểm, rất hiếm có
trong lịch sử trường Tam Trung, ngay cả ông ta cũng rất xem trọng. Nói
không chừng sau này Diệp Thiên sẽ tiếp tục phát triển, trở thành nhân
vật lớn một vùng, khi đó trường Tam Trung cũng sẽ rất hãnh diện.
“ĐƯdc ạ, cảm dn thầy hiệu trưởng”.
Diệp Thiên đứng dậy chào tạm biệt, từ đầu đến cuối rất lễ phép khéo
léo, thái độ đúng mực. Hiệu trưởng âm thầm gật đầu, vô cùng tán thưởng
biểu hiện của Diệp Thiên. Bây giờ đưdc một học sinh như vậy thật hiếm
có.
Vừa đến cửa lớp, Diệp Thiên đã nhìn thấy Lí Tinh Tinh cuống cuồng chạy ra khỏi lớp học, nét mặt hoảng loạn.
Nhưng cậu chỉ liếc nhìn Lí Tinh Tinh, sau đó lướt ngang qua. Cậu hoàn toàn không định quan tâm tới cô tiểu thư kiêu ngạo tự cho mình là đúng
như Lí Tinh Tinh.
“Diệp Thiên!”.
Lí Tinh Tinh trước nay chẳng muốn quan tâm đến Diệp Thiên đột nhiên chặn cậu lại.
“Hôm qua anh có gặp Nguyệt Nguyệt không?”.
Cô ta kéo Diệp Thiên lại, sốt sắng hỏi.
“Tiếu Văn Nguyệt sao?”.
Cậu thản nhiên trả lời: “Hôm qua, năm giờ rưỡi chiều cô ta đã rời khỏi lớp học, có chuyện gì sao?”.
Lí Tinh Tinh nghe vậy càng sỢ hãi hơn.