Chương 2812

Cố Bân chắp tay sau lưng, lạnh giọng nói: “Kể từ hôm nay, không được liên lạc gì đến Giai Lệ nữa, cũng không được hỏi bất cứ chuyện gì của nó nữa!”

“Đống tiền này, sẽ thuộc về cậu!”

Giọng điệu ông ta không hề có ý thương thảo bàn bạc, mà hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, cảm giác áp lực đè nén trong một thời gian dài sôi sục.

Nếu như người bình thường ở đây, thì bây giờ đã rút lui ngay rồi, trong lòng đã bắt đầu run sợ rồi.

Nhưng Diệp Thiên lại chỉ cười nhạt một tiếng.

“Không hổ là người một nhà, cháu gái của ông, lúc nãy cùng hành động y hệt vậy, đưa cho tôi chi phiếu một triệu, bây giờ lại đến lượt ông!”

Cố Bân không hề quan tâm giọng điệu châm chọc của Diệp Thiên, chỉ lạnh nhạt nói: “Thế giới này, mỗi người đều có một cái giá riêng, còn cậu, chỉ đáng hai mươi triệu thôi!”

“Nói thật cho cậu biết, nếu không phải vì cậu và Giai Lệ là thanh mai trúc mã, thì khi cậu vừa xuống máy bay đã bị xóa bỏ ngay lập tức rồi!”

“Đây chính là cơ hội cuối cùng mà tôi và nhà họ Cố cho cậu, cậu còn trẻ, còn có tương lai sau này, tuyệt đối đừng chọn sai!”

Diệp Thiên nghe vậy, lập tức nhếch miệng cười.



“Cho tôi cơ hội sao?”

Cậu nâng mắt, nhìn Cố Bân, ánh mắt không còn chút ấm áp nào.

“Nếu ông đã thích cho người khác cơ hội vậy tôi cũng cho ông một cơ hội!”

“Đợi Giai Lệ đi ra, ông lập tức quay về Hoa Hạ cùng chúng tôi, đến trước mộ dì Tiêu ba vái chín lạy, thì thôi tha cho nhà họ Cố các người một mạng, thế nào?”

Ba ngày nay, Diệp Thiên không hề rời đi cùng Cố Giai Lệ, mà lại ở lại Lâu đài nhà họ Cố, Cố Bân sắp xếp cho cậu và Cố Giai Lệ một phòng.

Diệp Thiên ở nhà họ Cố ăn uống thoải mái, đối với mấy lời trước đó của đám người Cố Bân, tựa như hoàn toàn chưa từng để tâm, càng khiến mấy người cố Tử Kỳ nhà họ cố đều có ý kiến với cậu, chỉ chỏ sau lưng cậu.

Nhưng cậu lại không quan tâm, cậu đợi chờ đại thọ ba ngày sau của Cố Hoài CỐ, ngày hôm đó, cậu sẽ đè chết nhà họ Cố trên sàn! Mà hai ngày nay, cậu cũng bắt đầu điều tra chuyện hang ma phương Tây, mà theo như cậu biết, người từng đi qua hang ma phương Tây, lúc này đang ở trong một pháo đài tăm tối cách Luân Thành chưa đến trăm cây số.

Đối với người này, cậu chỉ cần vừa suy nghĩ thì đã có thể điều động người này đến, nhà họ Cố bên này tuy đã tiêu tốn đến mấy ngày, nhưng thật ra cũng không làm chậm trễ chuyện cứu Hoa Lộng Ảnh về.

Mà vào ngày thứ hai này, cũng là trước đại thọ Cố Hoài Cổ một ngày, quả không sai, ông lão bảy mươi này lại còn hẹn gặp cậu, hơn nữa còn đích thân đến cửa.

Trong phòng làm việc, một ông lão đeo kính gọng vàng, đang ngồi trước bàn sách, ánh mắt thâm thúy, vừa nhìn đã biết là nhân vật thông tuệ ở địa vị cao đã lâu.

Ông ta lật xem sách tâm lý học của Maslovv trước mặt “Cảnh giới đời người có thế đạt được”, ánh mắt càng lúc càng sáng.

“Thật không ngờ, tính tình con gái Tiểu Bân lại bướng bỉnh như vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play