Một lúc lâu, Tiếu Văn

Nguyệt mới phản ứng lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, lúc này cò ta mới hiểu ra, ngay từ lần đầu gặp mặt cò ta và Diệp Thiên đã đi vào hai lỗi rẽ khác nhau, tuy rằng sẽ có điếm giao, nhưng sau điếm giao nhau này, sẽ chỉ là hai đường song song mãi mãi, không khác gì hai người dưng.

Cô ta cố gắng lau nước mắt, cố nín không cho nước mắt chảy tiếp.

“Tiếu Văn Nguyệt ơi là Tiếu Văn Nguyệt, rốt cuộc mày đang khóc gì thế? Không được tên đó coi là bạn mà mày phải buồn đến mức này sao? Khiến mày

khó chấp nhận đến vậy sao?”.

Cò ta sụt sịt mũi, cố gắng muốn bản thân được bình tĩnh hơn.

“Tiếu Văn Nguyệt, mày cũng có thích cái tên này đâu, anh ta chẳng qua chỉ là một tên ngốc ngòng cuồng tự đại, luôn coi mình là nhất, sao mày phải để tâm đến anh ta như vậy?”.

Nhưng cho dù cô ta có cố gắng thế nào, nước mắt vẫn không ngừng rơi, người đi đường nhìn thấy cô gái đứng đó khóc thì đều đứng vây xung quanh, thầm đoán đã xảy ra chuyện gì.

Bên trong phòng ăn của nhà hàng Seville, Hà Tuệ Mẫn thấy Tiếu Văn Nguyệt mãi vẫn không quay lại, cảm thấy hơi lo lắng nên bà ấy ra ban công tầng ba, đúng lúc nhìn thấy cảnh đó, liền vội vàng đi xuống đón Tiếu Văn Nguyệt lên.

“Nguyệt Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì thế?”.

Hà Tuệ Mẫn nhìn bộ dạng buồn bã của Tiếu Văn Nguyệt, không đưa cò ta vào phòng ăn luôn mà đưa sang bên quán cà

phê bên cạnh.

“Mẹ ơi!”.

Tiếu Văn Nguyệt đã không thể tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ được nữa, cò ta ngã nhào vào lòng Hà Tuệ Mẫn.

“Con, con nghĩ con đã thích Diệp Thiên rồi, mẹ nói xem con nên làm thế nào, làm thế nào hả mẹ?”.



Hà Tuệ Mẫn nghe thấy vậy liền nhíu mày, hỏi với vẻ tò mò: “Vừa rồi con gặp Tiểu Thiên à?”.

Tiếu Văn Nguyệt gật đầu, vẫn khóc nức nở.

Hà Tuệ Mẫn nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con gái mà thấy thương vô cùng.

Khi bà ấy còn trẻ cũng có phải chưa trải qua nỗi đau này đâu? Thích một người còn phải giấu trong lòng, vì sự tự cao nên không dám nói ra, những cò gái xuất sắc gần như đều sẽ trải qua chuyện này.

Chờ hơn mười phút sau, Tiếu Văn Nguyệt bình tĩnh hơn nhiều, Hà Tuệ Mẫn lúc này mới hỏi.

“Con nói với mẹ xem, Tiểu Thiên đối xử với con như thế nào?”.

Hà Tuệ Mân hỏi.

“Anh ta đối xử với con như thế nào sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt nhớ đến vẻ vô tâm của Diệp Thiên đối với cô ta, gần như không chút gì coi trọng, trên mặt cô ta lập tức nở nụ cười khổ.

“Trong lòng anh ta, con còn không bằng cả một người bạn bình thường, nếu không phải vì anh ta quen biết mẹ, thì anh ta sẽ không bao giờ thèm để ý tới con!”.

Hà Tuệ Mẫn thấy vậy, khuôn mặt không hề lộ ra vẻ ngạc

nhiên, gần như bà ấy không thấy gì lạ-

Ngập ngừng một lúc, bà ấy mới thở dài nói: “Nguyệt Nguyệt, đừng buồn nữa, có chuyện gì thì vẫn có mẹ đây mà!”.

“Tuy mẹ không có nhiều thành tựu trên thương trường như bố con, nhưng mẹ lại biết rất rõ về nhìn nhận người khác. Con người Tiểu Thiên nhìn bề ngoài có vẻ hòa nhã, nhưng mẹ có thể cảm nhận được trong con người cậu ấy vò cùng kiêu ngạo, kiêu ngạo hơn bất kỳ ai, nếu nói thẳng ra thì gần như cậu ấy không coi trọng ai cả”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play