Chương 2667

Mọi người vây xem xung quanh vẻ mặt đều hoảng sợ, trong lòng chấn động khó mà diễn tả, trong mắt bọn họ, chỉ còn tư thế hiên ngang của Trùng Ngục Phong đè ép mọi thứ, nghiền nát tất thảy.

Ngọn núi đen khổng lồ cả trăm trượng nện ngang xuống, cảnh tượng này, tựa như chỉ tồn tại trong chuyện thần thoại xưa thời cổ đợi, nhưng lúc này trong mắt bọn họ lại tái hiện chân thực.

vẻ mặt Thiên Luân trở nên vô cùng khó coi, lúc này, không gian tại vị trí của gã, bất kỳ nơi nào cũng nằm trong phạm vi tấn công của Trùng Ngục Phong, căn bản không thể tránh né, chỉ có thế đỡ lấy.

Đây chính là sự kinh khủng của ngục tối Trấn Thiên, khiến anh không thể trốn tránh, chỉ có trực tiếp đối mặt với uy thế khuynh trời này.

“Phệ Nhật Tạo Hóa Chưởng!”

Đối mặt với ngọn núi lớn giáng xuống, bàn tay Thiên Luân siết chặt, giữa bàn tay có dòng khí vàng nhạt lan ra, dòng khí này giống như sức mạnh của tạo hóa, tản ra dao động luân hồi giữa sinh mệnh và cái chết, vô cùng huyền diệu.

Dòng khí màu vàng bao phủ bàn tay, lúc này gã đẩy một tay, chân lực điên cuồng, cũng thuận theo bàn tay bùng nổ, dấu tay vàng nhạt hóa thành hai bàn tay lớn cả trăm trượng, sau đó hai tay hợp nhất, chống đỡ Trùng Ngục Phong.

Hai người mạnh mẽ va chạm trên trời, ngay khi tiếp xúc, không gian mấy trăm trượng xung quanh đều vỡ nứt, xuất hiện vô số khe nứt không gian, mặt đất thoáng chốc cũng sụt lún trăm mét, xuất hiện vực sâu không thấy đáy, mà bầu trời cũng vì sức mạnh kinh khủng va chạm mà xuất hiện một vết rạn khổng Tô, khoảng chừng hai phân.

Hai người liên tục giằng co trên không, nhưng cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được, Thiên Luân và Thi Mạc lúc này đều đã sử dụng toàn bộ năng lực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Thi Mạc dùng cả thể xác và tinh thần để khống chế Trùng Ngục Phong, chân lực trong cơ thể đã sử dụng không còn bao nhiêu, ông ta vốn nghĩ rằng, một kiếm kinh thiên lúc trước của Diệp thiên đã khiến Thiên Luân bị thương, thì lúc này ngục tối Trấn Thiên của mình có thể trực tiếp khiến Thiên Luân trọng thương, nhưng bây giờ xem ra, ông ta đã đánh giá sai thực lực của Thiên Luân rồi.



Qua tám trăm năm, thương thế của Thiên Luân không chỉ phục hồi, mà thực lực cũng đã vượt xa tám trăm năm trước, ngục tối Trấn Thiên lúc này đã không còn giống như tám trăm năm trước mang theo sức uy hiếp chí mạng với gã.

“Cuồng Nho, đáng tiếc!”

Thiên Luân đỡ được ngục tối Trấn Thiên, không nhịn được cười lạnh thành tiếng.

“Nếu là Thi Chiến Thiên tri triển ngục tối Trấn Thiên, có lẽ tôi sẽ e sợ ba phần, nhưng chỉ dựa vào ông, còn kém quá xa!”

Trong lúc nói chuyện, cánh tay gã khẽ nâng lên, Trùng Ngục Phong che trời lấp đất kia lại bị gã nâng lên từng tấc một, rõ ràng Thi Mạc đã không chống đỡ được.

“Nguy rồi!”

Thi Mạc sôi sục trong lòng, cảm thấy hơi thở dần suy yếu, bất giác gương mặt chert tươi cười thoải mái.

“Anh trai, xem ra hôm nay, em cũng phải xả thân hy sinh, theo bước anh rồi!”

Ông ta nói xong, đã chuẩn bị cắn lưỡi, dùng máu huyết bản thân vận dụng Trùng Ngục Phong, liều chết một lần.

Ngay lúc này, một bàn tay lại lẳng lặng rơi trên vai ông ta, ông ta vốn đã chuẩn bị thiêu đốt chân lực thì bị một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ đè xuống, thoáng chốc đã bình phục.

“A?

Ông ta kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Diệp Thiên vốn đã rơi vào hôn mê, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play