Theo cậu thấy, những điều này đều
là đương nhiên.
Cậu đi khắp núi cao sông lớn, du lịch qua nhiều nơi hiểm trở, cuối
cùng cũng tìm được loại cỏ hiếm thấy chỉ có ghi chép trong sách cổ, chưa hề được viết trong các tác phẩm y học cận đại.
Ban đầu tìm được cỏ Ngân Lân, cậu đã từng thử qua hiệu lực của nó.
Trong cỏ Ngân Lân có chứa thành phần có thể làm tăng hoạt tính cơ thể
người, nâng cao chức năng và sức miễn dịch của cơ thể người.
Lúc ấy, cậu đã nảy ra ý nghĩ điều chế cỏ Ngân Lân thành thuốc. Một
khi loại thuốc này ra đời thì nó sẽ trở thành vua của các loại thuốc,
được chú ý nhất trên thế giới, được cả thế giới tung hô. Đên lúc đó, cậu muốn tạo nên một đế quốc thương nghiệp cũng dễ như trở bàn tay.
Để phát triển kế hoạch này, cậu đã vạch kế hoạch hai năm, chuẩn bị một
năm, triệu tập người từ các nơi. Bên cạnh đó, cậu lại dùng Phệ Thiên
Huyền Khí nuôi dưỡng hạt giống cỏ Ngân Lân, cuối cùng cũng có thể làm nó thoát khỏi trạng thái ngủ đông, bắt đầu trồng trọt.
Bây giờ cậu đã trồng được cỏ Ngân Lân thành công, kê hoạch đế quốc thương nghiệp đứng đầu thê giới này đã gần ngay trước mắt.
Cậu chỉ còn thiếu một nhóm nghiên cứu chuyên nghiệp và tinh thần kính nghiệp, cống hiến của mỗi người.
Muốn tạo nên một chiến hạm thương nghiệp, chỉ dựa vào sức mạnh của
một người thì hoàn toàn không thể đạt được. Thứ cậu cần là những người
đang đứng trước mặt cậu giờ phút này đoàn kết một lòng, cậu muốn khiến
“Tẩy Túy Đan” trở thành vị thuốc nổi trội nhất thế giới, trở thành phát
minh vượt thời đại chấn động toàn
cầu.
“Số cỏ Ngân Lân này sẽ trưởng thành sau hai ngày nữa, đợi đến khi nó
trưởng thành, các ông hái lá về nghiền thành dạng lỏng, sau đó phối chê
theo công thức của tôi là được”.
Nói xong, Diệp Thiên lại chỉ vào một cây cỏ Ngân Lân trong số đó,
nói: “Sức sống của cỏ Ngân Lân rất mạnh, mỗi một cây đều sẽ sinh ra mười lăm hạt giống trở lên, mỗi một lần sử dụng xong, gom các hạt giống lại
là có thể trồng tiếp”.
“Tỉ lệ sống cùa cỏ Ngân Lân rất cao. ờ thung lũng hoa linh khí dồi
dào, các ông có thể mở thêm đất xung quanh vườn này, tăng thêm diện tích trồng cây. Chúng ta đi từ từ từng bước, biến Tẩy Túy Đan thành nhiều
chuỗi công nghiệp. Sau này các ông sẽ là người có công lớn nhất, tài sản bạc triệu không cần phải nói, tương lai tên của các ỏng sẽ xuất hiện
trong sử
sách, vang danh nghìn đời”.
Những lời Diệp Thiên nói bọn họ đều ghi khắc trong tim, kích động và phấn khởi không thể kìm nén.
Mỗi người trong bọn họ đều biết, nếu có thể biến Tẩy Túy Đan thành
chuỗi công nghiệp, sau này lại bán quyền kinh doanh cho những ông trùm
ngành dược có địa vị cực cao ở Hoa Hạ thậm chí là quốc tế. LỢi nhuận mỗi tháng chắc chắn có thể lên đến trăm triệu đô, lợi ích bọn họ nhận được
có thể ít được sao?
Hơn nữa, ở trình độ của bọn họ bây giờ, tiền bạc gì đó đều là vật
ngoài thân, cái bọn họ cần là niềm kiêu hãnh của học giả và nghiên cứu
viên. Bọn họ hi vọng có thể được ghi tên vào sử sách, để lại dấu ấn
tuyệt vời trong lịch sử nhân loại.
“Các ông hiểu rõ rồi chứ?”.
Diệp Thiên cao giọng hỏi, mọi
người đều lặng lẽ gật đầu, vè mặt nghiêm túc.
“Được, hôm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, Ngô Quảng Phú sẽ dựng
một khu nghiên cứu cho các ông ở thung lũng hoa, ngày mai là có thể bắt
đầu công việc của mình. Còn việc thành lập công ty, tôi sẽ tiến hành
cùng với Ngô Quảng Phú!”.
Diệp Thiên nhìn về phía Ngô Quảng Phú, Ngô Quảng Phú không hề do dự mà gật đầu.
Với sức ảnh hưởng của Diệp Thiên ở tỉnh Xuyên hiện nay, một khi công
ty thành lập thì có thể nói là mọi người đều hưởng ứng. Trên khắp tỉnh
Xuyên, không có bất cứ doanh nghiệp nào có sức mạnh hùng hậu bằng bọn
họ.
“Cậu Thiên, ngày mai đội ngũ nhân viên kế tiếp sẽ đến nơi, việc mở
rộng đất trồng cỏ Ngân Lân dự kiến sẽ hoàn thành trong một tuần”.
Ngô Quảng Phú nhìn quanh một vòng địa thê nơi này, tính toán rồi nói. Mặc dù anh ta xuất thân giang hồ, nhưng lại có thiên phú xuất sắc ở
phương diện kinh doanh. Nêu không đã chẳng thể nhờ vào một khoản tiền
tài trợ của Diệp Thiên mà leo lên được vị trí người giàu nhất Lư Thành
chỉ trong sáu năm.
Tại đây có hình ảnh
“Rất tốt!”
Diệp Thiên nhếch miệng cười.
“Anh dẫn người phụ trách thung lũng hoa, chuyện nhà họ Hàn tôi sẽ phụ trách”.
Chuyện nhà họ Hàn cậu đã có kế hoạch từ trước, bây giờ cỏ Ngân Lân
sắp trưởng thành, có Ngô Quảng Phú dẫn người tới quản lý, đương nhiên
cậu không cần ở lại thung lũng hoa trông chừng nữa.
Cậu giơ hai tay lên, vươn vai, đôi mắt sâu thẳm như trời sao.
“ờ thung lũng hoa này hơn một tháng rồi, cũng đã đến lúc ra ngoài hoạt động một chút thôi!”.