Chương 2591

Trong sân yên tĩnh của Tam Nhất Môn, Yến Khinh Vũ ngồi trong mái đình buồn phiền nghĩ ngợi.

“Cũng không biết anh ta thế nào rồi, nếu mẹ và các trưởng lão làm khó anh ta, anh ta làm sao để lên núi Băng Linh đây?”

Mặc dù bề ngoài cô ta có thể không để tâm nhưng thật ra trong lòng vẫn rất lo lắng cho Diệp Thiên, cô ta tin tưởng Diệp Thiên, nhưng lại nghĩ ngợi lung tung, với thực lực của Diệp Thiên, tuyệt đối không thể cố chấp xông vào Tam Nhất Môn được.

Ngay lúc cô ta đang lẩm bẩm một mình, một bóng người bay đến, giới Hàn Băng khiến Yến Khinh Vũ dồn hết sức tấn công cũng không hề hấn gì đó chỉ bị xé toạc ra một khe hở cực lớn khi đầu ngón tay cậu vẽ ra một đường.

Sau đó bóng người đó nhẹ nhàng đáp xuống, trước khi đáp xuống trước đình chỗ Yến Khinh Vũ, một giọng nói quen thuộc khiến cơ thể Yến Khinh Vũ trở nên cứng đờ.

“Tôi đến thực hiện lời hứa rồi”.

“Tôi tới thực hiện lời hứa đây!”

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong viện lạc, Yến Khinh Vũ giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng đĩnh đạc đứng ở đình nghỉ mát cách đó không xa, đang nhìn cô ta với vẻ điềm nhiên.

Gương mặt này cực kỳ quen thuộc, cho dù vài tháng rồi không gặp, nhưng bất kể là thần thái hay biểu cảm vẫn khiến cô ta nhớ mãi không quên.



“Diệp Thiên!”

Yến Khinh Vũ, nàng công chúa cao quý của Tam Nhất Môn, thân phận hiển hách, địa vị tôn quý ở Huyền Môn, lúc này đây chẳng còn chút dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng nào, cô ta không kiềm chế được mà chạy ra khỏi đình nghỉ mát.

Cô ta chạy về phía Diệp Thiên, nhưng không hề lao thẳng vào lòng cậu như các cô gái khác. Tới trước mặt Diệp Thiên, cô ta đột nhiên nắm lấy cánh tay cậu, một luồng chân lực cũng theo đó mà truyền sang.

Anh không sao chứ? Có bị thương không?”

Ban nãy rỡ ràng cô ta cảm nhận được dao động chân lực mạnh mẽ, cô ta biết chắc chắn Diệp Thiên đã gặp phải sự ngăn cản, mà theo cô ta thấy, với thực lực của Diệp Thiên không thể nào đủ để xé rách lớp phong tòa, tuy rằng lúc này Diệp Thiên đang đứng trước mặt cô ta, nhưng cô ta vẫn lo ngại Diệp Thiên bị thương nặng.

Nỗi lo của cô ta không phải vô lý, khi cô ta rời khỏi giới thế tục, Diệp Thiên có thể chiến thắng sáu vị vương cấp cùng lúc, chiến tích huy hoàng này đủ để xưng tụng là nổi bật ở giới thế tục. Nhưng ở tiểu thế giới, thiên tài nhiều như mây trời, cường giả nhiều như cây rừng, thành tích này chỉ được coi là đủ tư cách thôi, đừng nói tới việc đối đầu cùng đám cường giả cảnh giới truyền thuyết kia.

Trước đó tuy rằng tin tức Lư Tịnh Trai chết trong tay Diệp Thiên được lan truyền khắp Tam Nhất Môn, nhưng cô ta vẫn luôn thấy trong chuyện này có ẩn tình gì đó, Diệp Thiên không thể dùng thực lực tấn công Lư Tịnh Trai được.

“Tại sao tôi phải bị thương?”

Đối mặt với vẻ căng thẳng của Yến Khinh Vũ, Diệp Thiên hờ hững xua tay: “Cô gái à, đừng tưởng rằng Tam Nhất Môn là một trong sáu tông của Huyền Môn mà ghê gớm. Muốn đả thương tôi, chỉ dựa vào họ thì không làm được đâu!”

Nghe giọng điệu tràn đầy tự tin của Diệp Thiên, Yến Khinh Vũ cảm thấy kỳ lạ, mà đúng lúc này, trên bầu trời có hơn mười âm thanh xé rách tầng không vang lên.

Người đi đầu chính là Yến Băng Lăng, sau lưng bà ta, tứ tiên Huyền Băng và Huyền Băng tam lão đứng trên bầu trời, một nhóm đệ tử tinh nhuệ của Tam Nhất Môn đuổi sát theo sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play