Vừa rồi chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Diệp Thiên, kiểu đàn ông vừa đẹp trai, nắm đấm vừa mạnh mẽ này, sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua?

“Vậy chúng tôi đi trước đây, hôm khác gặp”.

Mấy cô gái vẫy tay, rời khỏi vườn, lúc gần đi còn không quên nháy mắt với Diệp Thiên.

Diệp Thiên nghiêng đầu, nhìn về phía Cát Khắc Tú Uyển vẫn không động đậy.

“Cô còn ở đây làm gì?”.

Cát Khắc Tú Uyển bỗng cười thật tươi, giảo hoạt chớp chớp mắt.

“Không phải ở chỗ anh có thức ăn sáng sao? Vậy tôi ở lại ăn bữa sáng!”.

Diệp Thiên không định khách sáo nửa câu với cô ta, lạnh lùng nói: “Mặc

dù tôi đang ở trong khu vườn cũ của nhà cô, nhưng hình như không có nghĩa vụ mời cô ăn cơm thì phải?”.

Cát Khắc Tú Uyển lại không quan tâm, ưỡn ngực lên, bộ dạng như chắc chắn tóm được Diệp Thiên trong tay.

“Tôi không quan tâm, tôi cứ ở lại đây ăn sáng đấy, trừ khi anh cũng quăng tôi ra ngoài giống như lúc nãy anh quăng Cát Khắc Thiết Lực!”.

Diệp Thiên nhíu mày, nhìn chằm chằm Cát Khắc Tú Uyển một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu. Những cô gái dân tộc Di này cô sau còn khó dây hơn cả cô trước, chung quy cũng không thể quăng cô ta ra ngoài như quăng rác nhỉ?

Cậu thở dài, gật đầu đáp: “Được, vào đây đi”.



Nói xong, cậu giơ một ngón tay, nói: “Chỉ lần này thôi, lần sau không có ngoại lệ”.

Cát Khắc Tú Uyển lập tức vui mừng, nhảy chân sáo theo Diệp Thiên vào nhà.

Còn câu nói “lần sau không có ngoại lệ” của Diệp Thiên hoàn toàn bị cô ta quẳng ra sau đầu. Lần đầu tiên cũng đã thành công, còn sợ lần sau sao?

Mặc dù bữa sáng của Diệp Thiên chỉ là tiện tay làm một phần cháo thịt nấu trứng, nhưng gia vị đều do cậu tự chế biến. Tám năm nay cậu đi khắp trời Nam đất Bắc, không chỉ có thực lực mạnh tuyệt đỉnh, mà ngay cả tay nghề nấu ăn cũng độc nhất vô nhị.

Cát Khắc Tú Uyển múc ra một chén nhỏ, chỉ ăn một muỗng đã yêu ngay mùi vị này, tấm tắc khen ngon.

“Oa! Diệp Thiên, cháo anh nấu còn ngon hơn mẹ tôi nấu!”.

Cô ta nhìn Diệp Thiên mà hai mắt phát sáng, người đàn ông có đủ nhan sắc, sức manManiaujTi^ng này

đúng là người chồng tuyệt vời hiếm có khó tìm.

“Ăn xong rồi thì về nhà mau đi!”.

Diệp Thiên lạnh nhạt đáp lại. Cậu chỉ nán lại đây một thời gian, chỉ là một người khách qua đường của thung lũng hoa, cũng định sẵn là một người qua đường trong cuộc đời Cát Khắc Tú Uyển, cậu không muốn Cát Khắc Tú Uyển dây dưa với cậu quá nhiều.

Sự lạnh nhạt của Diệp Thiên không hề khiến Cát Khắc Tú Uyển nổi giận, cô ta đã chìm trong suy nghĩ làm sao để có được Diệp Thiên.

Ngay lúc đó, Diệp Thiên đột nhiên nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play