Chương 2424

Thấy thế, Diệp Thiên cũng buông Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Ogle chằm chằm.

“Hôm nay ông đến đây là vì cứu ông ta?”

Ogle khoát tay cười nói: “Cứu ông ta là chuyện nằm ngoài suy nghĩ của tôi”.

“Vốn dĩ chỉ muốn ôn lại chuyện cũ với ông ta, nhưng nếu cậu cũng ở đây thì bớt việc cho tôi”.

Vẻ mặt ông ta hơi đổi, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hiện lên tia sát khí chỉ có dã thú mới có.

“Diệp Lăng Thiên, cậu vẫn còn nhớ thống lĩnh Ánh sáng của vùng đất tuyết, Asgard không?”

“Cậu ấy là thế hệ sau kết hợp giữa Lang tộc đất tuyết và tộc người, cũng xem như là một tộc của người sói tôi, cậu chôn lửa vào người cậu ấy, ép cậu ấy ra sức cống hiến cho cậu, đây là đang hủy diệt uy nghiêm của Lang tộc tôi, tôi là Lang Tổ đất tuyết nên đến đòi lại món nợ này với cậu”.

“Lúc nãy tôi đã đánh vào mặt đất của Kim Lăng bằng luồng khí đen, để lại dấu ấn ở đây, ba tháng sau sức mạnh của Lang tộc tôi sẽ khôi phục đến đỉnh cao nhất, đến lúc đó cậu còn dám đánh với tôi ở đây nữa không?”

“Asgard?”

Diệp Thiên bừng tỉnh, thảo nào Lang Tổ đất tuyết trước đây chưa từng gặp mặt lại bảo có thù oán với cậu, hóa ra đều là vì thổng lĩnh Ánh sáng của vùng đất tuyết, Asgard.

Lúc trước Asgard bị cậu chôn xuống hố lửa ở sa mạc Bắc Phi, cúi đầu cống hiến cho cậu, cậu đã nhìn ra tên này không cam lòng, chỉ là tạm thời thỏa hiệp, hóa ra sau lưng hắn lại có một vị đại phật như thế nên mới không sợ thứ gì cả.

“Ba tháng sau à?”



Nghĩ đến đây Diệp Thiên cong môi.

“Có gì không dám chứ?”

Dù hiện giờ có bảo Diệp Thiên đốt sức mạnh chân nguyên của mình để đấu một trận với Lang Tổ vùng đất tuyết thì cậu cũng không do dự, huống gì đến ba tháng sau?

“Tốt lắm”.

Ánh mắt Ogle hiện lên tia bái phục, sau đó hơi cúi người xuống với Diệp Thiên, đây là lễ nghi cao quý mà Lang tộc ở vùng tuyết đất đối đãi với bạn hoặc kẻ thù, chỉ có người được họ công nhận mới có đãi ngộ đặc biệt này.

“Ba tháng sau không gặp không về”.

Vừa dứt lời ông ta biến thành một cái bóng đen lao vào không trung. Trong khong trung chỉ còn lại một mình Diệp Thiên kiêu ngạo đứng ở đó, hàng nghìn đôi mắt ở bên dưới đều tập trung lại nhìn cậu, trận chiến này cuối cùng cũng hạ màn.

Cả Kim Lăng đều trở nên sục sôi vì nó.

Diệp Thiên kết thúc trận chiến thì từ trên trời giáng xuống, vô số ánh mắt chú ý đến khi cậu vừa đáp xuống đất, giống như tiên giáng trần.

Giây phút này, dù là ai cũng dừng lại, trong ánh mắt của họ chỉ có sự kính nể và ngưỡng mộ.

Hứa Bác Nhiên sớm đã bị dọa sợ nằm rạp xuống đất, sắc mặt xám lại như tro.

Trước đây, cậu ta quỳ xuống trước Diệp Thiên là vì lệnh cưỡng chế của ông nội, thêm cả mối quan hệ với tướng Lưu – Lưu Kiến Bang, đại thống lĩnh quản lý các quân vụ của năm tỉnh và một thành phố, thế nên cậu ta mới khom lưng khuỵu gối, nhưng trong lòng, cậu ta vẫn không phục Diệp Thiên.

Nhưng hiện tại, Hứa Bác Nhiên phải phục sát đất, cậu ta chỉ cảm nhận nỗi sợ đến từ trong lòng, ăn sâu vào xương tủy, cuối cùng cậu ta cũng hiểu, người mà mình khiêu khích trước đó là loại người như thế nào, cậu cũng lập tức hiểu ra, tại sao anh của mình lại chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play