Chương 2409

“Đây chính là bữa tiệc máu mà tôi chuẩn bị cho cậu, thưởng thức nhé!”

Desura với đôi mắt lạnh như băng vươn năm ngón tay dài ra và khẽ gẩy một tia máu trong không gian.

Nhát gảy của hắn giống như đang đánh đàn và tạo ra một âm thanh vui tai.

Thế nhưng Diệp Thiên chẳng thể nào hưởng thụ được giai điệu mỹ miều đó. Khoảnh khắc Desura gảy tia máu, cậu chỉ cảm thấy xung quanh trở nên lạnh giá, luồng khí tức quỷ dị bao trùm lấy người cậu.

“Phụt!”

Một giây sau, từng mũi tên máu rất nhỏ phóng ra lao về phía ngực, vai, lưng, cánh tay và chân của cậu. Chỉ trong nháy mắt toàn thân Diệp Thiên đã nhuốm máu!”

“Phù!”

Trong không khí, hàng loạt tiếng động nhỏ vang lên, trước ánh mắt bao người, từng dòng máu đỏ tuôn ra từ cơ thể Diệp Thiên, chỉ trong thoáng chốc, toàn thân Diệp Thiên đã nhuộm đầy máu tươi.

“A!”

Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ lập tức kinh ngạc hô lên, vô cùng hoảng sợ.

Bọn họ đã từng nhiều lần nhìn thấy Diệp Thiên đấu với người khác, nhưng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy bao giờ, mặc dù cậu luôn gặp nguy hiểm nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy cậu bị thương đến đẫm máu đến như vậy.



Nhưng bây giờ, Diệp Thiên chỉ vừa mới giao chiến với thanh niên phương Tây anh tuấn đến mức gần như tà dị này, mà toàn thân đã đẫm máu, chuyện này chắc chắn chưa từng có.

“Tướng Diệp!”

Con ngươi Lưu Kiến Bang cũng không nhịn được co lại, vô cùng kinh ngạc.

Thực lực của Diệp Thiên, bọn họ không thể phán xét, nhưng có thể dùng sức của một người mà sánh vai với các cường quốc đương thời, đọ sức với vũ khí quân sự hiện đại hóa, trấn áp tổ chức người bảo vệ của bốn nước còn lại, được tôn là một người đương thời, đây chắc chắn không phải hư danh.

Nhưng bây giờ, trước sau chưa đến hai mươi phút mà Diệp Thiên đã bị thương, đối thủ trước mắt kia, tu vi thực lực rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào chứ?

Đừng nói là bọn họ, ngay cả bản thân Diệp Thiên cũng cảm thấy có chút khó tin.

Lúc này cậu vẫn chưa sử dụng Phệ Thiên Thánh Thể, nhưng cũng gần như đạt đến toàn bộ trạng thái Phệ Thiên Chi Thể như thông thường, hoàn toàn có thể chống chọi được với đạn bọc thép, thậm chí tay không cũng đỡ được lưỡi đao thần binh mà không bị thương gì.

Nachzehrer chỉ là đẩy nhẹ nắm tay, đã đồng thời khiến toàn thân cậu bị rạn nứt, biến thành vô số vết thương, tình huống như vậy, kể từ khi cậu xuất đạo đến nay, trải qua mười mấy trận chiến lớn nhỏ cũng là lần đầu tiên gặp phải.

“Hừ!”

Nachzehrer chân đạp không, nắm đắm vẫn dừng lại trên một sợi chỉ đỏ máu, nhếch miệng mỉm cười.

“Đây là khúc cuồng tưởng của Huyết Sắc Man Đà tôi, chỉ là nhịp điệu đầu tiên mà cậu đã vết thương đầy người, khúc cuồng tưởng này của tôi có tổng cộng bảy mươi mốt nhịp, cậu còn có thể đỡ được mấy lần?”

Mặc dù Diệp Thiên là người xuất chúng trong những võ giả loài người, thậm chí là dựa vào sức lực một mình mình mà tu luyện ra được chân lực chỉ có tu tiên mới thể sở hữu được, nhưng đối với nhân vật cấp bậc như hắn mà nói, thì chẳng qua cũng chỉ là bình thường mà thôi.

Lúc hắn xưng hùng ở phương Tây, dù là tiên tu thì hắn cũng có thể nói giết là giết, Diệp Thiên cũng chỉ là võ giả loài người, thì sao có thể khiến hắn xem trọng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play