Chương 2359

“Đúng là như vậy!”

Diệp Thiên gật đầu nói: “Mỗi người bọn họ đều là bậc hiền triết mà anh tôn trọng nhất!”

Hoa Lộng Ảnh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Thiên, đột nhiên khẽ cười thành tiếng.

“Nói đến anh hùng Hoa Hạ chúng ta, bây giờ chẳng phải có một vị anh hùng chấn động thế giới đang đứng trước mặt em sao?”

Hiếm khi Hoa Lộng Ảnh có dáng vẻ trêu đùa như vậy, Diệp Thiên không khỏi khẽ cười: “Anh chỉ là làm chuyện mà mình cho là đúng, nhiều lúc, chuyện anh nghĩ đều là bản thân mình và những

người bên cạnh, làm sao so sánh được với những tiền bối anh dũng hy sinh vì đại nghĩa dân tộc chứ!”

“Bọn họ mới là người đại nghĩa thật sự!”

Hoa Lộng Ảnh nghe vậy, bất giác lại cấn thận nhìn Diệp Thiên, tựa như muốn nhìn thấu Diệp Thiên vậy.

“Sao vậy?”

Diệp Thiên khẽ cười nói: “Sao lại nhìn anh như vậy?”

Hoa Lộng Ảnh khẽ chạm hai tay vào gương mặt Diệp Thiên, gương mặt dịu dàng: “Anh thay đổi rồi, anh Thiên!”

“Sao lại nói vậy?”



Diệp Thiên nhẹ nhàng nói.

Hoa Lộng Ảnh cười lộ lúm đồng tiền, vừa nghĩ vừa nói: “Khoảng gần hai năm trước, anh trở về thủ đô, lúc đó anh tuy không có quá nhiều kỹ năng, nhưng trên người anh lúc nào cũng có khí thế hung hăng, sắc bén, giống như một lưỡi đao sắc bén lạnh giá!”

“Mà một năm sau đó, ông nội đã từng nói với em, ông nói anh đã thay đổi rồi, biết phải “giấu” thế nào, anh từ một lưỡi đao vô cùng sắc bén trở thành một thần kiếm ẩn giấu bên trong lớp vỏ, nhưng càng che giấu trong vỏ kiếm, thì người khác vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và sắc bén tỏa ra từ anh!”

Nói đến đây, Hoa Lộng Ảnh bất giác lại tiến lại gần Diệp Thiên hơn một chút, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

“Nhưng bây giờ, anh Thiên, anh lại thay đối rồi, trên người anh cũng không thể cảm nhận được sự sắc bén nào nữa, những gì em có thể cảm nhận là sự bình thản, thản nhiên!”

“Em yêu anh Diệp Thiên, nhưng nếu buộc em phải chọn một giai đoạn, thì em thích anh Diệp Thiên lúc này nhất, khiến người ta thoải mái, khiến người ta bất giác chỉ muốn ở bên cạnh anh hưởng thụ sự yên tĩnh vĩnh viễn!”

Thời gian Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh Diệp Thiên cũng không tính là quá nhiều, nói chính xác thì hai người họ gặp ít xa nhiều, thậm chí cô còn không ở cạnh Diệp Thiên nhiều bằng Tiếu Văn Nguyệt, nhưng lại hiểu rõ Diệp Thiên còn hơn cả bản thân mình.

Diệp Thiên nghe vậy, chợt ngây người, lập tức cười dịu dàng, ôm lấy Hoa Lộng Ảnh.

“Không thể nói là anh thay đổi, chỉ có thể nói là đường đi càng dài, càng thấy nhiều thứ, tâm tình chung quy cũng sẽ có thăng hoa, tu võ là tu hành, tu thuật pháp là tu hành, tu thần hồn cũng là tu hành!”

“Mà tu tâm, cũng là một loại tu hành!”

Hoa Lộng Ảnh khẽ tựa đầu vào ngực Diệp Thiên, đôi mi thanh tú chợt nhíu lại, giọng điệu có chút lo lắng.

“Anh Thiên, em rất lo sợ, sự yên tĩnh này còn có thể kéo dài được bao lâu!”

“Em biết anh rất mạnh, nhưng em sợ, rồi sẽ có một ngày, sẽ xuất hiện người mạnh hơn anh, đến lúc đó, em không sợ bản thân sẽ ra sao, mà em lo lắng cho anh, thực sự em sợ anh sẽ phải trải qua cảm giác bất lực dù dốc hết sức cũng không thể bảo vệ được!”

Diệp Thiên nghe vậy, đôi mắt không hề dao động, ánh mắt như tia điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play