Sau một hồi chết lặng thì cô chạy như bay tới và lao vào lòng Diệp Thiên.
Người thanh niên áo trắng chính là Diệp Thiên. Cậu và Đàm Băng Băng từ ngoại ô trở về là tới thẳng nhà họ Hoa. Thật không ngờ vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Long Đạo Huyền tới cầu hôn.
“Anh Thiên thật sự là anh, thật sự là anh sao?”
Hoa Lộng Ảnh túm chặt tay áo Diêp Thiên, cảm nhận hơi ấm và hơi thở quen thuộc của cậu, chỉ cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Mặc dù cô không tin Diệp Thiên sẽ chết nhưng khắp giới võ đạo đều lan truyền thông tin này, ngay cả trên trang web cao thủ quốc tế cũng đã xác định cái chết của cậu nên giờ đây khi Diệp Thiên xuất hiện thì cô cảm thấy thật khó tin. Cô sợ rằng đây chỉ là một giác mơ.
“Đương nhiên là anh rồi!’, Diệp Thiên ôm Hoa Lộng Ảnh vào lòng, mỉm cười dịu dàng. Cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
“Anh vẫn còn giữ lời hứa với em, trước khi thực hiện được thì anh không thể chết!”
Nghe giọng nói đầy tự tin của cậu Hoa Lộng Ảnh mới bừng tỉnh. Diệp Thiên của cô đã thật sự trở về rồi, cậu đã trở về và đứng sờ sờ ngay trước mặt cô đây.
“Khi chìm sâu dưới biển Thái Bình Dương, khi phải chống lại virus dạng hạt của bom phá hủy oxy, anh đã rất muốn nói cho em biết!”
Diệp Thiên khẽ vuốt tóc Hoa Lộng Ảnh: “Giờ anh giải quyết chuyện ở đây đã, em ở bên cạnh đợi anh nhé!”
“ừm!”
Hoa Lộng Ảnh khẽ đáp lại. Cô không hề khóc lóc như những cô gái khác sau một thời gian dài gặp lại người yêu mà cố gắng nhẫn nhịn và ngoan ngoãn đứng
qua một bên.
Đàm Băng Băng nhìn thấy vẻ ấm áp của hai người thì bỗng cảm thấy đố kỵ. Cô ta biết người đàn ông này thuộc về Hoa Lộng Ảnh. Còn cô ta, chỉ cần có được một góc là đã đủ rồi.
“Tiểu Thiên, cháu trở về bình an vô sự, thật tốt quá rồi!”
Nhìn thấy Diệp Thiên, ông cụ nhà họ Hoa và Hoa Vô Đạo đều cảm thấy vui mừng. Bọn họ tưởng rằng Diệp Thiên đã bị chôn vùi dưới biển Thái Bình Dương, nhà họ Hoa mất đi một tấm bình phong cực lớn. Giờ đây, khi Diệp Thiên bình an vô sự trở về thì còn thông tin nào tốt hơn thế chứ?
Ngoài niềm vui ra thì bọn họ còn cảm thấy may mắn. May mà vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của Long Đạo Huyền. Nếu không, lúc này không biết là cậu sẽ
đánh giá như thế nào về nhà họ Hoa.
“Ông! Chú!
Diệp Thiên khẽ gật đầu với bọn họ sau đó quay qua nhìn Long Đạo Huyền vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc.
“Long Đạo Huyền, anh cũng to gan đấy nhỉ!”
“Người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám có ý đồ à?”
Lúc này Long Đạo Huyền vẫn đang ngồi đơ trên ghế, không nói được một tiếng nào. Sự xuất hiện của Diệp Thiên đã khiến cho mọi hoan tưởng của Long Đạo Huyền đều bị vỡ vụn.
“Cậu…cậu không chết sao?”
Long Đạo Huyền vô cùng kinh hãi và không dám tin, cứ trơ mắt nhìn Diệp Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT