Diệp Thiên gật đầu nói: “Tôi biết rồi, chuyện mảnh đất không cần quá vội, quan trọng là phải kỹ lưỡng, thông tin nhất định phải đảm bảo chuẩn xác!”.

Ngô Quảng Phú đồng ý liên hồi, lúc này Diệp Thiên mới cúp điện thoại.

“Vù!”.

Cậu quay đầu lại, một luồng gió mạnh ập đến, là một viên bi sắt to đập vào bên cạnh chân cậu, khiến nền gạch bị nứt toác.

“Cậu bé, không làm cậu bị thương chứ?”.

Một người trung niên đi nhanh tới, nói với Diệp Thiên bằng giọng xin lỗi.

Ông ấy mặt vuông chữ điền, ánh mắt nghiêm nghị, trông rất có uy thế, động tác cơ thể của ông ấy toát lên một khí phách trang nghiêm.

Bên cạnh ông ấy là một cô gái xinh xắn khoảng 17, 18 tuổi, tướng mạo tinh khôi, làn da trắng nõn, mặc bộ đồ luyện võ màu đen, bàn tay búp măng còn đang cầm một viên bi sắt.

Thấy Diệp Thiên không trả lời, hơn nữa viên bi sắt chỉ là đập xuống đất, cô ta lập tức nhíu mày nói: “Bố, có làm anh ta bị thương đâu, sao bố phải xin lỗi?”.

Giọng nói của cô ta hơi mang vẻ bực dọc, vừa nghe đã biết ngày thường được cưng chiều quá thành hư.



“Tiểu Uyển, im miệng lại, việc viên bi sắt bị ném mất kiểm soát vốn là lỗi ở con, tuy không làm người ta bị thương nhưng đã làm người ta giật mình, mau xin lỗi đi!”.

Người trung niên nói với vẻ mặt chính khí, nghiêm túc.

Cô gái tên Tiểu Uyển kia hậm hực, nhưng vẫn nói xin lỗi Diệp Thiên, nói kiểu qua loa, không có chút thành ý nào.

Diệp Thiên nhìn người trung niên một cái, sau đó đưa mắt nhìn sang Tiểu Uyển, nhẹ nhàng nói: “Sau này muốn dùng bi sắt luyện quyền, tốt nhất nên cẩn thận hơn, tìm một nơi không có người ấy!”.

Tiểu Uyển vừa nghe thấy liền tức tối, cũng không nể mặt người trung niên đang ở đó, cô ta quát lên: “Tôi đã xin lỗi anh rồi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Tôi chọn chỗ nào thì liên quan gì đến anh? Tôi cứ thích luyện ở đây đấy, sao hả?”.

Cô ta từ nhỏ được cưng chiều hết mực, đã bao giờ bị người ngoài dạy dỗ đâu?

Nhưng cô ta cũng thấy rất lạ, sao Diệp Thiên lại biết cô ta đang dùng bi sắt để luyện quyền?

Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng rồi lắc đầu, không tranh cãi với cô ta nữa mà sải bước rời đi.

“Người kiểu gì thế không biết, mình miễn cưỡng xin lỗi anh ta, mà anh ta tưởng bản thân anh ta giỏi lắm, lại còn ra vẻ với mình!”.

Thấy Diệp Thiên đã đi được đoạn xa, Tiểu Uyển vẫn thấy bực mình nên lẩm bẩm nói, nếu không phải có bố cô ta bên cạnh, cô ta đã không nhịn được mà cho Diệp Thiên một bài học rồi.



“Tiểu Uyển, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, tính cách này của con phải thay đổi đi!”.

Người trung niên nghiêm nghị nói: “Đừng tưởng luyện được nội gia quyền, tu luyện được nội công và có nhà họ Hàn chúng ta đứng sau lưng chống đỡ thì có thể thích làm gì thì làm, rồi không coi ai ra gì!”.

“Trên thế giới này có không biết bao nhiêu ngọa hổ tàng long, tính cách của con thế này kiểu gì cũng sẽ bị thiệt thòi đấy!”.

Tiểu Uyển không hề coi trọng lời nói của người trung niên, cô ta nói với vẻ coi thường.

“Ngọa hổ tàng long á? Bố, bố nhìn bộ dạng của anh ta có giống với thế hệ rồng hổ không, con nhìn thì chỉ thấy là một con tôm mềm oặt, có gì phải sợ!”.

Người trung niên lần này lại không phản bác, quả thực, bước chân của Diệp Thiên nhẹ như không, động tác tùy tiện, căn bản không giống người biết võ, không đáng để ông ấy chú ý.

Diệp Thiên đi dạo quanh khu thành phố sầm uất cả đêm, trải nghiệm cảm giác lâu rồi mới quay trở lại thành phố.

Mấy năm nay, cậu không ở trong rừng rậm núi sâu, thì lại rơi vào cảnh nguy hiểm đường cùng, bây giờ quay trở lại thành phố, đem lại cho cậu một cảm giác mới mẻ đã lâu chưa có.

Cứ thế đi dạo bộ đến tận hơn 11 giờ tối, trên đường đã không còn mấy người, cậu đi men theo một con đường hoang vắng, phía cuối con đường là một quán ăn đêm, một mùi thơm sộc vào tận mũi.

Diệp Thiên không có gì làm nên ngồi vào quán ăn đêm, gọi một bát mì bò cay, từ từ thưởng thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play