Đối với những người từ Lư Thành đến, Từ Tôn cũng coi như rất tâm lý, đưa bọn họ đến thẳng nhà hàng luôn.

Vào đến bên trong nhà hàng, từ đồ ăn đến thiết kế bố cục bên trong lại một lần nữa khiến mọi người choáng ngợp.

Tôm hùm Úc, cá ngừ thượng hạng, nấm truffle của Ý, trứng cá muối Iceland, các đồ ăn thượng hạng trên thế giới muốn gì đều có, gần như không trùng món nào.

Từ Tôn mời mọi người ngồi xuống, Lí Thu Hà vừa thốt lên vừa hỏi: “Cậu Từ, “Thủy Thượng Nhân Gian” này nghe nói tiền đầu tư lên tới 80 triệu tệ, chị nhìn đẳng cấp như thế này chắc không chỉ vậy đâu nhỉ?”.

“Vâng!”, thấy vậy, Từ Tôn gật đầu, rồi nói: “Số tiền đầu tư ban đầu là 85 triệu tệ, sau đấy lại thêm 30 triệu nữa để mở rộng thêm”.

Sở Thần Quang, Tiếu Văn Nguyệt và những người khác nghe thấy đều âm thầm lè lưỡi, Sở Thần Quang và Tiếu Văn Nguyệt tuy đều là con nhà giàu có, sau lưng có cả một công ty tập đoàn trị giá hàng tỷ tệ, nhưng chỗ đó đa phần là bất động sản, muốn bố bọn họ lấy 100 triệu ra để đầu tư thì e rằng phải suy nghĩ rất lâu, thậm chí cũng phải lấy chỗ nọ đắp vào chỗ kia.

Nhưng Từ Uyên Đình ở thành phố Phán lại sẵn sàng tung ra hàng trăm triệu, chỉ để xây dựng một công viên nước cao cấp, vượt xa bố bọn họ.

Còn Từ Tôn cũng chỉ mới 24, 25 tuổi, đã nắm giữ trung tâm nghỉ dưỡng trị giá hàng trăm triệu tệ này, địa vị ngang với những tỷ phú khác, còn Sở Thần Quang bây giờ mới đang phấn đầu lên đến hàng triệu, sự chênh lệch giữa bọn họ đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

“Anh Từ đúng là tên tuổi ngang tầm với bố nuôi tôi, sự chịu chơi này e rằng cũng chỉ có Lâm Thiên Nam ở Xuyên Nam mới có thể so sánh được nhỉ?”.

Lí Thu Hà không khỏi thốt lên.

“Lâm Thiên Nam?”.



Từ Tôn nghe thấy liền mỉm cười lắc đầu.

“Giờ lấy bố em so sánh với Lâm Thiên Nam đã không còn ý nghĩa gì nữa!”.

Mọi người nghe mà đầu óc quay cuồng, vẫn chưa thể hiểu được ở Lư Sơn đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ đều nắm được thông tin quan trọng nhất, đó là thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên bây giờ đã không còn phân chia nữa, cho dù là Nam hay Bắc đều thuộc về Diệp tiên sinh.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt vẫn giữ nguyên vẻ kinh ngạc, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động.

Bao nhiêu là ông lớn, gia sản đều ít nhất lên đến hàng trăm triệu, cả Xuyên Bắc và Xuyên Nam gộp lại cũng trên 100 thành phố, mà các nhân vật máu mặt ở mỗi thành phố đều nguyện đi theo Diệp tiên sinh, nghe lệnh của cậu, điều này cũng chính là một mình Diệp tiên sinh nắm giữ khối tài sản hàng chục tỷ, thậm chí lên đến hàng trăm tỷ?

Chỗ tài sản này đã đủ để sánh ngang với những người giàu có trong danh sách các tỷ phú thế giới của tạp chí Forbes rồi, cho dù là nhà họ Hàn đứng đầu tỉnh Xuyên cũng phải kém xa.

“Trời ơi!”.

Lí Tinh Tinh mấp máy miệng thốt lên, lúc này ngoài thốt lên thì cô ta đã không còn tìm ra cách nào để thể hiện cảm xúc nữa.

Mọi người tỉnh lại sau cơn bàng hoàng, một câu nói của Từ Tôn lại một lần nữa khiến bọn họ chấn động.

“Hơn nữa quan trọng là Diệp tiên sinh rất trẻ, nghe anh cả tôi nói, Diệp tiên sinh hình như chưa đến 20 tuổi!”.



Câu nói này khiến bọn Tiếu Văn Nguyệt và Sở Thần Quang đều đứng hình tại chỗ.

Một người thanh niên chưa đến 20 tuổi lại có thể thống lĩnh cả thế giới ngầm, có khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ, đúng là quá khủng khiếp.

Bọn họ không dám tin trên đời này lại có một nhân vật khủng như vậy, nhưng Từ Tôn nói một cách vô cùng chắc chắn, nên bọn họ không thể không tin.

Sở Thần Quang nắm chặt nắm đấm, trong lòng sục sôi, cậu ta luôn cảm thấy bản thân đã đủ xuất sắc, là người tài trong lớp trẻ rồi, nhưng sau khi đến thành phố Phán gặp Từ Tôn, cậu ta mới biết sự khác biệt giữa bản thân và cậu thiếu gia đỉnh cao thực thụ kia.

Còn bây giờ, một người tuổi chưa đến 20 đã trấn áp cả tỉnh Xuyên, thống lĩnh các ông lớn, nắm giữ khối tài sản hàng trăm tỷ, được hàng chục triệu người tôn sùng, đây rõ ràng là một ngọn núi cao không nhìn thấy đỉnh, chắn ngang giữa lòng cậu ta.

Cậu ta muốn đạt đến mức độ như vậy cần bao nhiêu thời gian? 20 năm? 40 năm? Hay là mãi mãi cũng không bao giờ làm được?

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi dịch chuyển, lén nhìn sang phía Diệp Thiên đang mải ăn đồ ăn, trong lòng không khỏi dấy lên suy nghĩ.

Diệp Thiên cũng chưa đến 20 tuổi, mà theo như Từ Tôn nói, Diệp tiên sinh bí mật kia cũng chưa đến 20 tuổi, nếu Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh, vậy cô ta liệu có giữ vẻ cao ngạo thanh cao này khi đứng trước mặt Diệp Thiên nữa hay không? Hay là sẽ ngã vào lòng Diệp Thiên luôn?

“Được rồi chị Hà, những tin này đều là thông tin mới đây thôi, một thời gian nữa chị cũng sẽ biết hết, nên em không nói nữa!”.

“Mọi người ăn đi nhé, tôi có chút việc phải làm, lát nữa gặp mọi người sau!”.

Từ Tôn vẫy tay chào Lí Thu Hà, sau đó nhìn Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ một cái bằng ánh mắt thèm thuồng, rồi định rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play