“Giai Lệ, anh đã nói ông trời sẽ chú ý đến em, có một ngày may mắn sẽ tìm đến cửa mà!”.

“Trở thành ca sĩ là ước mơ của em, bây giờ em chỉ còn cách ước mơ một bước mà thôi!”.

Cố Giai Lệ nhìn hợp đồng trong tay. Vừa rồi cô đã xem lướt qua điều khoản trên hợp đồng, hầu như đều là phúc lợi của công ty cho nghệ sĩ, không có bất cứ nghĩa vụ và trách nhiệm gì mà nghệ sĩ phải chấp hành, giống như điều khoản đơn phương vậy.

Công ty giải trí Thiên Phú là công ty hạng nhất ở Lư Thành thậm chí là tỉnh Xuyên, hơn nữa, cổ đông lớn đằng sau còn là Ngô Quảng Phú, chắc chắc không có công ty nào khác dám dùng tên “Thiên Phú”. Điều này chứng tỏ đối phương không phải kẻ lừa đảo, mà là người phụ trách thật sự của Công ty giải trí Thiên Phú.

Cô nhìn hợp đồng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Anh Hồ, tôi rất sẵn lòng gia nhập Công ty giải trí Thiên Phú, nhưng có chuyện tôi cần nhờ anh, có thể cho anh Diệp Thiên gia nhập cùng không? Khả năng đàn hát của anh ấy hơn tôi rất nhiều, anh ấy có thể trở thành nghệ sĩ của công ty các anh với tôi không?”.

Hồ Lượng nghe vậy thì sững sờ, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên.

“Cô Cố Giai Lệ, là thế này”, Hồ Lượng giải thích: “Tôi là cựu học sinh trường Tam Trung, xem như là đàn anh của cô. Hôm nay là lễ kỉ niệm mười năm của trường, tôi cũng đến tham gia tiệc tối và nghe được màn biểu diễn tuyệt vời của cô”.

“Tôi không chỉ là Tổng giám đốc của công ty mà còn kiêm việc tìm kiếm ngôi sao, tôi cho rằng với ngoại hình và giọng hát của cô hoàn toàn có thể trở thành ca sĩ hạng nhất của Hoa Hạ, tương lai tiến ra quốc tế cũng không phải không có khả năng. Vậy nên tôi đánh liều đến đây, muốn mời cô gia nhập Công ty giải trí Thiên Phú của chúng tôi”.

“Tôi có thể hứa với cô, chỉ cần cô đồng ý gia nhập với chúng tôi, điều khoản hợp đồng sẽ kí kết theo ý muốn của cô. Không chỉ vậy, công ty chúng tôi cũng sẽ dùng hết sức giúp cô nổi tiếng”.

“Đây là bản hợp đồng mà tôi mang đến, cô có thể xem trước. Nếu có chỗ nào thắc mắc hoặc không hài lòng, cô có thể bàn bạc với chúng tôi sửa đổi cho đến khi nào cô hài lòng thì thôi”.

Hồ Lượng tha thiết nói: “Chúng tôi chân thành hi vọng cô có thể gia nhập!”.



Nhìn hợp đồng trước mắt, Cố Giai Lệ gần như không thể tin được, nhất thời ngây ra tại chỗ.

Cô cũng từng mơ tưởng có một ngày chuyện chiếc bánh từ trên trời rơi xuống sẽ đến với cô, nhưng theo thời gian trôi đi, cô biết loại ảo tưởng này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi.

Nhưng bây giờ “chiếc bánh” đã thật sự rơi xuống ngay trước mắt, hơn nữa còn rơi trúng cửa.

“Sao vậy?”.

Diệp Thiên xuất hiện đúng lúc, cậu giả vờ không biết, cố ý hỏi.

Lúc này, Cố Giai Lệ mới như tỉnh lại từ trong mơ, kể lại sự việc cho Diệp Thiên nghe.

Diệp Thiên bùng nổ diễn xuất, vẻ mặt đầy “phấn khởi” và “vui mừng”.

“Thật à Giai Lệ? Người của công ty giải trí đến tìm em ký hợp đồng sao?”.

Cậu vỗ vai Giai Lệ, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, biểu cảm nghiêm túc.

“Giai Lệ, anh đã nói ông trời sẽ chú ý đến em, có một ngày may mắn sẽ tìm đến cửa mà!”.

“Trở thành ca sĩ là ước mơ của em, bây giờ em chỉ còn cách ước mơ một bước mà thôi!”.

Cố Giai Lệ nhìn hợp đồng trong tay. Vừa rồi cô đã xem lướt qua điều khoản trên hợp đồng, hầu như đều là phúc lợi của công ty cho nghệ sĩ, không có bất cứ nghĩa vụ và trách nhiệm gì mà nghệ sĩ phải chấp hành, giống như điều khoản đơn phương vậy.



Công ty giải trí Thiên Phú là công ty hạng nhất ở Lư Thành thậm chí là tỉnh Xuyên, hơn nữa, cổ đông lớn đằng sau còn là Ngô Quảng Phú, chắc chắc không có công ty nào khác dám dùng tên “Thiên Phú”. Điều này chứng tỏ đối phương không phải kẻ lừa đảo, mà là người phụ trách thật sự của Công ty giải trí Thiên Phú.

Cô nhìn hợp đồng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Anh Hồ, tôi rất sẵn lòng gia nhập Công ty giải trí Thiên Phú, nhưng có chuyện tôi cần nhờ anh, có thể cho anh Diệp Thiên gia nhập cùng không? Khả năng đàn hát của anh ấy hơn tôi rất nhiều, anh ấy có thể trở thành nghệ sĩ của công ty các anh với tôi không?”.

Hồ Lượng nghe vậy thì sững sờ, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, âm thầm lắc đầu, Hồ Lượng lập tức hiểu ý.

“Xin lỗi cô Cố Giai Lệ, công ty chúng tôi tạm thời chưa có ý định đào tạo nam nghệ sĩ mới, vô cùng xin lỗi”.

Cố Giai Lệ nghe vậy thì tỏ ra thất vọng, cô thật sự muốn đi cùng Diệp Thiên.

“Được rồi Giai Lệ, em không cần lo cho anh”.

Diệp Thiên mỉm cười nói: “Có ước mơ thì nỗ lực theo đuổi, đến lúc em nổi tiếng, anh lại có một cô em gái là ngôi sao rồi”.

Cậu cầm lấy bút từ tay Hồ Lượng, đưa cho Cố Giai Lệ.

“Mau ký đi!”.

Cố Giai Lệ nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Diệp Thiên, cuối cùng cũng gật đầu, ký tên mình lên hợp đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play