Bản piano mà Diệp Thiên độc tấu đã không thể dùng xuất sắc để diễn tả nữa, khi tiếng đàn vang lên, tất cả mọi người đều bị tiếng đàn của cậu
đưa đến một thế giới khác, chìm đắm trong đó, thậm trí quên luôn bản
thân là ai, đang ở nơi đâu.
Tiếng đàn của Tiếu Văn Nguyệt có thể cảm hóa tất cả mọi người, khiến mọi người hết lời khen ngợi, còn tiếng đàn của Diệp Thiên, đã chạm tới trái tim của mọi người, gợi lên sự cộng hưởng kỳ diệu.
Bản piano mà Diệp Thiên biểu diễn là bản nhạc nổi tiếng của Mozart, khi
bản nhạc kết thúc, toàn bộ hiện trường không có tiếng vỗ tay, yên tĩnh
đến mức một sợi tóc rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Tất cả mọi người cho dù ở trên sân khấu hay dưới khán đài đều chìm
trong ngây ngất, bản nhạc của Diệp Thiên như thể có sức hút mãnh liệt,
dẫn dắt nội tâm của mỗi người, như thể đưa linh hồn rời khỏi thân xác
họ, cho dù Diệp Thiên đã biểu diễn xong, bọn họ vẫn chưa có một ai thoát khỏi trạng thái kỳ diệu đó.
Một lúc sau, mọi người lần lượt trở lại trạng thái bình thường, và sau
đó, những trận vỗ tay rào rào gần như đã lấn áp cả hội trường, rộn ràng
náo nhiệt hơn bất kỳ tiết mục nào đã biểu diễn trước đó, cho dù là tiết
mục đơn ca của Cố Giai Lệ hay là hợp tấu nhạc cụ của Tiếu Văn Nguyệt và
Sở Thần Quang đều bị lấn áp.
Các thầy cô và lãnh đạo trong trường ai nấy đều lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, vỗ tay không ngừng, tấm tắc khen ngợi Diệp Thiên.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt thì chớp liên hồi, những người khác chỉ biết bàng hoàng kinh ngạc,
còn cô ta học đàn piano cả 10 năm rồi, trình độ có thể làm giáo viên dạy người khác, đương nhiên biết bản nhạc mà Diệp Thiên thể hiện vừa rồi
đại diện cho điều gì.
Cho dù là chuyên gia đàn piano nổi tiếng nhất thê giới đích thân đến
đây, e rằng cũng chỉ có thể có được hiệu quả như vậy mà thôi, trình độ
chơi đàn piano của Diệp Thiên đã đạt tới hạng bậc thầy rồi.
Biểu cảm của Sở Thần Quang khó coi đến tột độ, cậu ta vốn mượn cơ hội này để Diệp Thiên trở thành trò cười trong mắt tất cả mọi người, mất
hết mặt mũi, ai ngờ Diệp Thiên lại chỉ dùng một bản piano trấn áp toàn
bộ, một bản nhạc giành được sự khen ngợi lớn nhất, cho dù là cậu ta cũng không thể không thừa nhận, lần này bản thân cậu ta đã thua một cách
thảm hại.
“Bản piano của Mozart vừa rồi là dành tặng cho những bậc thiên tài đã có những cống hiến kiệt xuất cho nền âm nhạc!”.
Diệp Thiên hướng vào micro nói với tất cả mọi người: “Tiếp theo đây tôi
muốn hát một bài, bài hát này là hát tặng cho em gái tôi, em ấy từng
nói, ước mơ của em ấy là trở thành ca sĩ,
tôi hi vọng em ấy đừng vì quá khứ, đừng vì hiện tại để rồi có bất kỳ lung lay về ước mơ của bản thân”.
“Tôi muốn thông qua bài hát này nói với em ấy rằng, chỉ cần em muốn, anh tin em nhất định sẽ làm được!”.
Diệp Thiên nói dứt, cố Giai Lệ đưa hai tay lên che miệng, nước mắt rơi
lã chã, cô không ngờ Diệp Thiên công khai lên sân khấu là để cổ vũ cô.
Tiếng đàn piano lại một lần nữa ngân lên, lần này, không còn mỗi tiếng
nhạc nữa, mà còn có cả ca khúc mang tên “Ước mơ thuở ngây thơ”.
Khúc nhạc dạo đầu kết thúc, giọng hát của Diệp Thiên thông qua micro
vang khắp hội trường, tất cả mọi người lại một lần nữa bị chấn động.
“Tôi chưa bao giờ lựa chọn từ bỏ lý tưởng, cho dù cả trong những ngày tối tăm!…”.
“Hướng về phía trước, đón nhận
những ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười khinh thường…”.
Tại đây có hình ảnh
khổ vì sợ nói ra, cuối cùng chỉ có thể bất lực từ bỏ.
Trước mặt bọn họ, có vô số những cảnh tượng được tái hiện, ký ức ùa về,
rõ ràng là còn thực chất hơn cả ngồi xem phim trong rạp chiếu phim nữa.
Nước mắt vẫn chảy trên mặt cố Giai Lệ, ướt sũng hai gò má cô, ước mơ của cô phải chôn vùi vì áp lực cuộc sống, bây giờ cái nhiệt huyết đó lại
được lần nữa sục sôi, cô nắm chặt hai bàn tay lại.
“Anh Diệp Thiên, cảm ơn anh, em sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ của em!”.
Trên sân khấu giọng hát của Diệp Thiên trở nên cao vút, đã đến phần cao trào nhất của bài hát.
“Thay vì do dự, hãy bùng cháy lên, một ngày nào đó nó sẽ lại đâm chồi, không từ bỏ kể cả cho đến già đi nữa!…”.
Hát xong câu cuối cùng, tiếng đàn piano cũng dừng lại, tất cả thầy trò
đều đắm chìm trong ký ức của chính mình, và cả những cảm nhận, hối hận,
nuối tiếc trong cuộc sống, gần như mỗi người đều ướt nơi khóe mắt, như
thể được trở lại thời gian trước đây, ai ai cũng đều có cảm giác muốn
được bù đắp lại những tiếc nuối đó.
Khi mọi người vừa thoát ra khỏi mạch cảm xúc của riêng mình, định dành
sự tôn trọng cao nhất cho tiết mục biểu diễn này, thì phát hiện ra trên
sân khấu đã không còn bóng dáng Diệp Thiên, chỉ còn những ký ức đáng
nhớ, và giọng hát vẫn vang vọng trong đầu bọn họ.
Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, đôi măt chớp chớp.
“Diệp Thiên, rốt cuộc anh là một người như thê nào vậy?”.
Cô ta vốn cho rằng bản thân đã nhìn thấu được Diệp Thiên, nhưng chỉ
trong vài phút ngắn ngủi hôm nay, cô ta lại nhận ra bản thân chưa hiểu gì nhiều về Diệp Thiên cả.
Sở Thần Quang đứng bên cạnh cô ta, biểu cảm buồn bã, lững thững bước đi.
Cậu ta biết, tối nay cậu ta đã thua, thua môt cách thảm hai!