Diệp Thiên nói xong, hai tay chắp sau lưng, đứng im tại đó như thể để mặc cho Đường Đôn Nho tấn công.
Tất cả mọi người đều ồ lên, ông hai của Đường Môn là Đường Đôn Nho danh tiếng vang khắp tỉnh Xuyên, có
ai mà dám coi thường ông ta chứ? Nhưng hôm nay, một thiếu niên 17,18
tuổi lại đứng im không tấn công, để mặc cho ông ta tùy ý ra tay trước
mặt tất cả các đồng liêu võ thuật, điều này đúng là một sự sỉ nhục quá
lớn.
“Diệp Lăng Thiên, tôi không tin cậu là một chí tôn võ thuật thực sự!”.
Đường Đôn Nho chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục lớn như vậy, sự phẫn nộ đã lấn áp nỗi sợ hãi trong lòng ông ta, ngay lúc đó, ông ta hự lên một
tiếng, khí thê trên nguòi lại một lần nữa trỗi dậy, còn mạnh hơn trước
gấp vài lần.
“Nêu cậu đã muốn lĩnh giáo ám khí Đường Môn của tôi, vậy thì tôi sẽ cho cậu toại nguyện!”.
Trong mắt ông ta tràn đầy sát khí, bàn tay vừa phất ra, giữa năm ngón tay đã xuất hiện ba phi tiêu nhọn hoắt.
“Đó là Thực Cốt Trác Long Chùy của Đường Môn sao?”.
Không ít người đã nhận ra ám khí trong tay của Đường Đôn Nho, đó là loại ám khí hiểm độc nhất Đường Môn, có sức sát thương mạnh đến cực độ.
Đừng nói là bị Thực cốt Trác Long Chùy làm cho bị thương, cho dù chỉ bị
nó sượt chút da thôi, chất kịch độc do Đường Môn chế tạo ra trên nó có
thể khiến nội tạng nóng rát như lửa đốt, sau đó lục phủ ngũ tạng sẽ bị
thối nát.
“Vù!”.
Bàn tay Đường Đôn Nho tung ra, ba chiếc Thực cốt Trác Long Chùy ngay lập tức đâm xuyên vào bầu không khí, phóng thẳng về phía Diệp Thiên.
Thực Cốt Trác Long Chùy vốn là ám khí hạng nhất, lại được Đường Đôn Nho
truyền một luồng nội lực mạnh vào nữa, lực sát thương lại càng thêm
khủng khiếp, tốc độ như tên bắn.
Trong phút chốc, Thực cốt Trác
Long Chùy đã bay đến trước mặt Diệp Thiên.
Đúng lúc cấp bách, Diệp Thiên cuối cùng cũng cử động, cậu không dịch
chuyển nửa bước, chỉ hơi đưa bàn tay lên sượt nhẹ phía trước mặt.
Ngay lập tức, biểu cảm của Đường Đôn Nho cứng đơ lại, những người đến xem trận đấu ai nấy đều há hốc mồm, không nói nên lời.
Ba chiếc phi tiêu Thực cốt Trác Long Chùy đã bị Diệp Thiên kẹp chắc chắn giữa các ngón tay, cậu mở rộng bàn tay ra, Thực cốt Trác Long Chùy rơi
leng keng xuống mặt đất.
Ám khí chí tôn của Đường Môn, ba cái cùng phi ra liền lúc lại bị Diệp Thiên hóa giải bằng phương thức dứt khoát như vậy.
“Ám khí Đường Môn cũng chỉ như vậy mà thôi!”.
Diệp Thiên lắc đầu nhẹ, ánh mắt vô cảm.
Những người xung quanh vẫn chìm trong cơn sốc tột độ, Diệp Thiên bước
lên phía trước một bước, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
“Ông đã cố hết sức, tiếc là vẫn chưa thể làm cho tôi bị thương dù chỉ một chút!”.
Diệp Thiên lắc đầu, sau đó lại nhảy lên một bước, chân trước giậm mạnh xuống võ đài.
“Rầm!”.
Cả đỉnh núi lung lay, võ đài Lư sơn như thể bị một lực cực lớn đánh
trúng, các võ giả đứng xem ở hàng ghế đầu chỉ cảm thấy có một luồng khí
ập đến, dồn cho bọn họ đều lùi ra phía sau.
Võ đài LƯ Sơn rộng hơn mười trượng, nhưng sau cú giậm chân của Diệp
Thiên, toàn bộ bề mặt võ đài bị rạn nứt, sau đó một luồng khí phun mạnh
ra từ bên trong võ đài Lư sơn, vô số những mảnh đá bay lên không trung,
võ đài này còn cứng hơn cả
kính cường lực, thế mà lại bị vỡ vụn trong tích tắc.
Tại đây có hình ảnh