Chương 1954

Trụ băng được hình thành bởi vô chú chân nguyên của thần Gaya có lẽ sẽ cứng hơn vài phần so với kim loại cứng nhất trên thế giới.

Thần Gaya dùng hai tay ôm lấy trụ băng, hệt như núi Bất Chu rơi xuống vậy, sau đó tấn công về phía Diệp Thiên.

“Crack!”

Âm thanh giòn giã vang lên, trụ băng đột nhiên nứt gãy, nhát chém hình trăng khuyết lập tức cắt ngang qua chính giữa, lần nữa chém về phía thần Gaya.

“Khốn kiếp!”

Thần Gaya nghiến răng, rõ ràng là một ông già râu tóc bạc trắng, thế nhưng phong thái lại rất giống một cô gái mới đôi mươi.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, lòng bàn tay của thần Gaya duỗi ra, cánh tay đang khô cằn đột nhiên phát sáng, trông vô cùng trắng mịn, cứ như ngọc vậy, sau đó là cơn ớn lạnh dữ dội, tiếp tục chém xuống.

“Xẹt!”

Một thanh âm nhẹ vang lên, nhát chém của Diệp Thiên thực sự đã bị thần Gaya chặn lại.

Đôi mắt của Diệp Thiên hơi nheo lại, sau khi bước vào cảnh giới phá nguyên, sức chiến đấu của cậu đã có thể so sánh được với hoàng cấp thực sự, đó cũng là lý do tại sao Cận Vô Trần sắp tiến vào hoàng cấp lại bị Diệp Thiên chém ngay tức khắc.



Còn người bị thần Gaya nhập thể lúc này lại là một hoàng cấp thực sự, cảnh giới cũng đã ổn định, nhưng Diệp Thiên chưa từng nghĩ thần Gaya có thể đỡ được nhát kiếm này.

“Bịch!”

Mặc dù thần Gaya ngăn được nhát chém của Diệp Thiên, nhưng thân thế của cũng đã bị lui về sau, lòng bàn chân quệt ra một rãnh sâu trên mặt đất, và vết chém của Diệp Thiên cũng biến mất.

“Đây là… Tiên Thiên Chi Thế?”

Diệp Thiên liền xoa bàn tay, sau đó cười toe toét, mặc dù thực lực của Võ Đằng Nguyên chỉ ở vương cấp tám sao, nhưng ông ta đã luyện ra một Tiên Thiên Chi Thể mà cả ngàn chiến binh cũng khó có thể tu luyện được.

Mặc dù Tiên Thiên Chi Thể khác xa so với Phệ Thiên Chi Thể của ông ta, nhưng sức phòng ngự và sức mạnh hủy diệt của nó lại vượt xa những kẻ tu luyện thân thể bình thường.

sở hữu Tiên Thiên Chi Thể cùng với tu vi vương cấp tám sao của Võ Đằng Nguyên, sợ rằng ông ta còn có thể đọ sức với vương cấp chín sao mà không hề thua kém, đây mới là điểm đáng sợ của Tiên Thiên Chi Thể, và cũng chỉ có chưởng băng của thần Gaya mới đỡ được.

“Thú vị đấy!”

Diệp Thiên cười khẩy, gật đầu nhẹ với Cố Giai Lệ, sau đó tiến lên một bước, khí thế của cơ thể vụt lên trời, lấy cậu làm trung tâm, ánh sáng bay tán loạn, dọc ngang luân phiên, uy lực vô song quét qua, đẩy mặt đất thấp xuống nửa thước.

Thần Gaya híp hai mắt lại, trong lòng không khỏi có chút khinh thường.

ông ta vừa xuất chiêu thì đỉnh núi phía sau đột nhiên nứt ra, một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống.

Đây là một Viên Nguyệt Loan Đao óng ánh, lưỡi kiếm cực kỳ mỏng, tràn ngập ánh sáng, nhưng thân kiếm lại rất to, gần bằng lòng bàn tay, nhìn lạnh cả người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play