Mặt mày Ngô Quảng Phú trở nên kinh ngạc, anh ta chỉ mong Diệp Thiên đừng có xuất hiện, như vậy mới tốt, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại vẫn đến đây.

Anh ta biết Diệp Thiên rất mạnh, nhưng cho dù Diệp Thiên có mạnh đi nữa, thì làm sao mạnh bằng Thục Trung Đường Môn được?

Diệp Thiên chẳng qua là giết chết được Hồng Phi – một cao thủ võ cổ truyền trong tích tắc mà thôi, còn trong Đường Môn, với suy đoán của anh ta, cao thủ võ cổ truyền như Hồng Phi ít nhất không dưới vài chục người, còn Đường Tu Văn trước mặt đây, chỉ dựa vào cú đá vừa rồi có thể

đoán được cậu ta mạnh hơn Hồng Phi nhiều, nếu lúc này Diệp Thiên đứng ra đối đầu với Đường Tu Văn, không khác gì chôn vùi toàn bộ nguồn lực và đường sống của bản thân ở tỉnh Xuyên này.

Anh ta nháy mắt với Diệp Thiên, bảo Diệp Thiên đừng đứng ra chống lại đối phương, nhưng Diệp Thiên lại hình như hoàn toàn không hề nhìn thấy vậy.

Đường Tu Văn quay đầu lại nheo mắt nhìn cậu thiếu niên vừa xuất hiện, hai mắt nheo thành một vòng cung nham hiểm.

“Thằng khốn, mày bất mãn với Đường Môn của chúng tao sao?”.

Diệp Thiên đứng nghiêng người về phía Đường Tu Văn, vừa đi vừa dùng khăn lau tóc, vì cậu vừa mới bước ra khỏi bồn tắm.

Diệp Thiên lau khô tóc xong liền

ném khăn sang một bên, quay sang nhìn Đường Tu Văn.

“Tôi không biết nhiều về Đường Môn của anh, càng không có gì bất mãn cả, nhưng anh chạy đến Lư Thành, đến hội nghị liên minh Xuyên Bắc này cướp vị trí của tôi, thì tôi lại cảm thấy rất thú vị đấy!”

“Chỉ dựa vào bậc tông tượng võ thuật cỏn con của anh cũng xứng lên mặt với tôi?”

Diệp Thiên nói xong, ánh mắt sắc lạnh, khí thế tăng vọt, khiến Đường Tu Văn lập tức sờ hãi lùi về phía sau ba bước.



Các ông lớn của Xuyên Bắc đều đang thắc mắc về thân phận của Diệp Thiên, cậu thiếu niên này vừa xuất hiện đã đối đầu với Đường Tu Văn – truyền nhân của Đường Môn, còn khiến cho Đường Tu Văn sợ hãi lùi về phía sau ba bước, đây rốt cuộc

là ai?

Đường Tu Văn sỢ hãi lùi về phía sau ba bước, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên tím tái.

“Khốn nạn!”

Trong lòng cậu ta thầm chửi rủa bản thân, cậu ta là một truyền nhân của Đường Môn, chỉ đứng sau em gái của cậu ta, thế mà lại bị một thằng ranh ăn mặc tuềnh toàng đột nhiên xuất hiện, dọa cho sợ đến mức lùi lại, đúng là nhục nhã hết chỗ nói!

“Mày muốn chết à!”

Ánh mắt Đường Tu Văn tràn đầy sát khí, cậu ta bước lên một bước, bàn chân đã nhắm thẳng vào ngực Diệp Thiên để đạp.

Sức mạnh của cú đá này không dưới nửa tấn, cho dù là chiếc đỉnh đồng trước mặt cũng sẽ bị đạp cho thành sắt vụn luôn.

Mọi người đều lo sợ, vừa rồi cảnh tượng đá gãy đôi chiếc bàn của Đường Tu Văn mới xuất hiện ngay trước mắt, cú đá chĩa thẳng vào Diệp Thiên này chẳng phải Diệp Thiên sẽ bị đứt thành hai mảnh sao?

Diệp Thiên đứng im tại chỗ, không hề dịch chuyển, khi nhìn thấy cú đá của Đường Tu Văn chĩa đến, cậu cũng chỉ hơi giơ chân trái lên, điểm nhẹ một cái vào một vị trí trên chân của Đường Tu Văn.

“Rắc!”.

Một tiếng xương gãy giòn tan vang khắp căn phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play