Chương 1737

Lúc này, rèm cửa ngay lối vào phòng đấu giá bỗng bị người ta kéo lên, bóng dáng cao lớn chợt bước vào.

Đúng lúc thiếu niên bên cạnh Thích Kiếm Anh nhìn thấy cậu đi vào, chỗ ngồi trong phòng đấu giá lúc này, ngoại trừ hàng hai, hàng ba còn trống thì toàn bộ đều đã kín chỗ, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cậu ta muốn nhìn xem cậu thanh niên vừa mới vào phòng đó sẽ lựa chọn ngồi vị trí nào.

Không chỉ cậu ta, không ít võ giả trẻ tuổi khác, dù nam dù nữ cũng đều tò mò nhìn theo.

Thanh niên vừa mới đi vào, đút một tay vào túi, tay còn lại thì cầm một hộp sữa, vừa đi vừa uống, vô cùng thản nhiên.

Hàng mười tám, mười lăm, mười bốn…

Dưới vô số ánh mắt, cậu thanh niên đi hơn mười mét, lại đi thẳng đến hướng sàn đấu giá, trong chớp mắt đã đến hàng thứ tư.

“Thằng nhóc này không phải là tên ngốc không hiểu gì cả chứ, cậu ta muốn làm gì?”

Thiến niên bên cạnh Thích Kiếm Anh không hề chú ý để vả mặt kinh sợ của sư huynh mình bên cạnh, chỉ là ngơ ngác nhìn thanh niên phía trước bước đi mạnh dạn, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Thanh niên đi đến hàng thứ tư, chân không hề dừng lại, tiếp tục đi đến hàng đầu tiên, một vài võ giả trẻ lúc này đều kinh ngạc đến ngừng thở.

Dám đi đến hàng đầu tiên, đến “khu vực cấm” không thể xâm phạm của cả phòng đấu giá, như vậy đồng nghĩa với việc khiêu khích tôn nghiêm của vương cấp trăm năm đấy!



Nhưng cậu thanh niên không hề phát hiện ra, trái lại dưới ánh nhìn của mọi người, chân bước đi, ngồi vào vị trí chính giữa hàng ghế đầu tiên.

Thoáng chốc, cả phòng đều trầm lắng, còn thiếu niên bên cạnh Kiếm Thích Anh không kiềm được mà chửi thề.

“Ôi đệch? Cậu ta dám ngồi chỗ đó sao?”

Cậu thanh niên vừa ngồi xuống hàng ghế đầu chính là Diệp Thiên, vừa rồi cậu ở sau hậu trường nói chuyện vài câu với Lư Chính Vũ, sau đó lại đi đến chỗ sân khấu khách sạn lấy hộp sữa, mãi đến khi chuông vang lên, cậu mới khoan thai đi đến.

Các võ giả trong phòng, những chưởng môn hay gia chủ các thế gia, đa phần đều từng thấy Diệp Thiên, duy nhất một vài võ trẻ tuổi được dẫn đến tiếp cận thế giới thì không biết vẻ ngoài thực sự của Diệp Thiên, lúc này ai ai cũng kinh sợ trong lòng.

Thiếu niên bên cạnh Thích Kiếm Anh định thần lại từ trong sự kinh ngạc, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh sợ, cậu ta không hiểu, sao Diệp Thiên lại đi ngồi ở hàng ghế đầu, sao cậu lại dám?

Trong thế hệ trẻ, cho dù sư huynh Thích Kiếm Anh của cậu ta là thiếu niên tuấn kiệt như vậy, cũng chỉ miễn cưỡng ngồi hàng thứ năm, nữ thần thiên kiêu giống như Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển cũng ngồi ở hàng này.

Nhưng Diệp Thiên lại đi ngang nhiên, không khách khí ngồi hàng ghế đầu, hơn nữa còn ngồi ngay vị trí trung tâm, đây hoàn toàn không coi trọng bốn vị vương cấp trăm năm trên hàng đầu.

Dám ngồi vị trí trung tâm cùng hàng với bốn người nều, nếu không phải kẻ vô tri khờ dại, thì chính là người tự cho mình có thể sánh vai với những người này, hay thậm chí là vượt qua.

Nhưng thoạt nhìn Diệp Thiên cũng chỉ lớn hơn cậu ta một hai tuổi, sao có thể phân cao thấp với những lão quái vật trăm năm này chứ?

Nhưng chuyện khiến cậu ta vô cùng nghi ngờ là Diệp Thiên ngồi hàng ghế đầu, lại còn thoải mái nhàn hạ như vậy, mà bốn vị vương cấp trăm năm bên cạnh tựa như hoàn toàn không nhìn thấy vậy, ngoài Bích Ba Yên Khách nặng nề hừ một tiếng thì những người khác lại không có phản ứng gì, như thể ngầm thừa nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play