Kỷ Nhược Yên cũng cảm thấy suy đoán của cô ta hết sức nực cười, nhưng giọng nói của người áo trắng vừa rồi quả thực rất giống với giọng của Diệp Thiên, nhưng nghĩ lại bộ dạng Diệp Thiên mặc bộ đồ mua ở vỉa hè trên người, thuê trong một căn nhà rẻ tiền, thì không ngừng lắc đầu, bỏ qua luôn cái suy nghĩ đó.

Nhưng hình bóng người mặc áo trắng kia vẫn cứ luôn vương vấn trong đầu cô ta.

Trong căn nhà thuê giá rẻ, Diệp Thiên mở cửa đi vào nhà, đúng lúc gặp Cố Giai Lệ vừa tan làm ở quán bar về.

“Anh Diệp Thiên, anh vừa mới về à?”.

Cố Giai Lệ hỏi với vẻ kỳ lạ, giờ đã là hơn một giờ sáng rồi.

“Anh thấy khát nước, mà trong tủ lạnh không có đồ uống nữa, nên

xuống dưới nhà mua vài lon coca!”.

Diệp Thiên nâng túi đựng coca trong tay lên, rồi đỡ cặp sách cho cố Giai Lệ.

Cố Giai Lệ đi tắm, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi ngồi xuống sofa, rũ mái tóc ướt nhẹp xuống: “Anh Diệp Thiên, hôm nay Nguyệt Nguyệt và Tinh Tinh đến quán bar tìm em, họ nói muốn nhân dịp cuối tuần này đến sơn trang nghỉ dưỡng Thủy Thượng Nhân Gian’ ở thành phố Phán chơi một chuyến, nghe nói ở đó mới nhập các thiết bị giải trí rất mới mẻ và đầy kích thích, anh có muốn đi không?”.

Diệp Thiên ngồi dựa vào sofa, trên tay vẫn cầm lon coca, nghe thấy Cố Giai Lệ hỏi, cậu liền lắc đầu.

“Anh không có hứng lắm với mấy nơi như vậy!”.

Mấy năm nay cậu vào Nam ra Bắc, vô số lần rơi vào ranh giới giữa sự sống và cái chết, có cành tượng nguy hiểm nào mà cậu chưa từng gặp chứ, một công viên nước cỏn con căn bản không khiến cậu có hứng thú.

Hơn nữa sắp tới Từ Uyên Đình sẽ đưa các nhân vật anh hùng trong liên minh Xuyên Bắc đến hội tụ tại sơn trang Hồng Diệp, cậu định ra tay trấn áp một phen, sau khi hoàn toàn kiểm soát được liên minh, sẽ bắt đầu sắp xếp chuyện của cố Giai Lệ.



Mọi thứ sắp xếp xong xuôi, cậu sẽ đến thung lũng hoa, bắt đầu trồng cỏ Ngân Lân, đây là một khâu vô cùng quan trọng trong bản kế hoạch của cậu.

“Anh Diệp Thiên, thực ra là Nguyệt Nguyệt bảo em hỏi anh đó!”

Cố Giai Lệ ngập ngừng rồi lại lên tiếng.

“Tiếu Văn Nguyệt?” Diệp Thiên hơi cảm thấy kỳ lạ, vì cậu không ngờ một con người luôn coi bản thân là nhất này lại nhớ đến cậu.

“Anh không đi đâu, cuối tuần bọn em đi chơi đi, anh còn có việc phải làm!”.

Cậu không hề có thiện cảm với cô gái này, nếu không phải vì cô ta là con của cô Hà, thì giữa cậu và cô ta gần như không bao giờ qua lại.

“Vậy, anh Diệp Thiên coi như đi với em được không?”.

cố Giai Lệ nở nụ cười tinh nghịch, mặt lộ vẻ xảo quyệt.

“Con bé này, lại còn giở trò với anh?”

Diệp Thiên phì cười, nghĩ đến sau tuần này cậu và cố Giai Lệ e rằng sẽ rất lâu mới lại gặp nhau, thế là cậu mềm lòng đồng ý luôn.

Lần này coi như đi chơi cùng cố Giai Lệ một lần, cố gắng làm tròn nghĩa vụ của một người anh trai.

Còn bốn ngày nữa mới đến cuối tuần, buổi trưa hôm nay lúc tan học Diệp Thiên nhận được tin nhắn của Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình đã kêu gọi các nhân vật đứng đầu các thành phố ở Xuyên Bắc hội tụ tại sơn trang Hồng Diệp rồi.



Diệp Thiên đến sơn trang Hồng Diệp, nhưng không hề đến phòng họp luôn, mà cầm danh sách các anh hùng ở các thành phố đến đây

lần này lên xem.

“Lí Vinh Niên ở Miên Thành, Vạn Quy ở Miên Thành, Tần Thường Phú ở Hoa Thành, Trương Quốc BƯU ở thành phố Tam Thủy”.

Diệp Thiên nhìn lướt từng cái tên một, trên danh sách có tổng cộng hơn 50 người, mỗi người đều là những người đứng đầu các thành phố lớn, vừa và nhỏ ở Xuyên Bắc, mỗi người thống lĩnh một phương, có người còn đi sâu nắm giữ cả các thị trấn, xã huyện của các thành phố lớn, ăn sâu bén rễ vô cùng chắc.

Những người này gộp lại, nguồn tài nguyên hội tụ có thể nói là đả thông toàn bộ Xuyên Bắc, là một luồng sức mạnh vô cùng lớn.

“Rất tốt!”.

Diệp Thiên gật đầu hài lòng, có những người này, đế quốc thương mại mà cậu muốn thực hiện sẽ càng

đơn giản và nhanh chóng hơn.

“Hội nghị này tôi không ra mặt nữa, anh làm người đại diện phát ngôn cho tôi, truyền đạt ý của tôi xuống, anh chỉ cần nói với bọn họ rằng, hợp tác với tôi sau này thì việc phất lên tầm cao mới, nguồn tư sản nhiều lên gấp bội, là một chuyện vô cùng dễ dàng!”

“Nếu không phục thì đuổi thẳng, nếu có người muốn gây chuyện thì không cần nể nang gì!”

Giọng nói của Diệp Thiên lạnh lùng, Ngô Quảng Phú ở bên cạnh thầm run sợ, với khí thế nắm giữ mọi quyền sinh sát trong tay như Diệp Thiên, quả thực là phong thái của người đứng đầu thiên bẩm.

Ngô Quảng Phú nhận được lời dặn của Diệp Thiên, lập tức đi làm theo, Diệp Thiên thì tìm một căn phòng nhỏ, ngâm mình tắm một

cách thư thái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play