Chương 1718

Một luồng sóng dao động mịt mờ truyền đến từ mặt đất, sàn nhà trên lối đi hoa đỗ quyên nứt ra từng tấc một, bùn đất sôi sục, cuộn trào về phía Diệp Thiên.

Lư Chính Vũ cảm ứng được, nhưng ông ta lại không tỏ vẻ gì, để mặc Diệp Thiên tiếp tục đi lên.

Diệp Thiên không dừng bước, giống như không hề quan tâm đến sức mạnh phía trước đang đến gần, bùn đất sôi sục, khi sắp đến gần bàn chân cậu, cậu lại bước ra một bước, đúng lúc lại giẫm vào ngay chính giữa ám kình dưới đất.

“Vù!

Một luồng sóng dao động mịt mờ truyền đến từ mặt đất, sàn nhà trên lối đi hoa đỗ quyên nứt ra từng tấc một, bùn đất sôi sục, cuộn trào về phía Diệp Thiên.

Lư Chính Vũ cảm ứng được, nhưng ông ta lại không tỏ vẻ gì, để mặc Diệp Thiên tiếp tục đi lên.

Diệp Thiên không dừng bước, giống như không hề quan tâm đến sức mạnh phía trước đang đến gần, bùn đất sôi sục, khi sắp đến gần bàn chân cậu, cậu lại bước ra một bước, đúng lúc lại giẫm vào ngay chính giữa ám kình dưới đất.

“Vù!”

Một làn gió nhẹ từ dưới chân thổi lên, toàn bộ mây mưa đều ngừng lại, mặc dù bùn đen phía trước dao động, mặt đất sôi sục, nhưng giày Diệp Thiên

vẫn như cũ không hề có chút bụi, ngay cả một chút bùn cũng không có.



Mà trong lúc đó, Diệp Thiên đã tiến lên trước năm bước, cách chòi nghỉ mát còn mười lăm bước nữa.

Bốn người trong chòi nghỉ, ông lão râu trắng lớn tuổi nhất, ánh mắt dao động có chút kinh ngạc.

Ám kình vừa nãy đương nhiên là do ông ta làm, hôm nay Lư Chính Vũ mời bốn người bọn họ cùng đến Hoàng Đình Hiên, còn nói muốn dẫn một người bạn đến, đương nhiên bọn họ rất hiếu kỳ, rốt cuộc ngoài bốn bọn họ ra còn có ai có đủ tư cách ngồi cùng bốn người bọn họ.

Nhìn thấy Diệp Thiên, bọn họ đương nhiên lại có ý định thăm dò, nếu ngay có một cửa mà Diệp Thiên cũng không qua, thì rõ ràng căn bản không xứng ngồi chung với bọn họ, nhưng phản ứng của Diệp Thiên lại vô cùng bất ngờ.

Ám kình ông ta làm ra, chẳng những bị Diệp Thiên nhẹ nhàng hòa giải, mà bùn đất bay tán loạn cũng không dính vào giày trắng của Diệp thiên, trận giao phong âm thầm này rõ ràng Diệp Thiên còn trên một bậc.

Ba người còn lại ánh mắt cũng ngạc nhiên, lúc trước bởi vì ngoại hình non nớt của Diệp Thiên mà có lòng khinh thường, cũng đã bớt kiêu ngạo.

“Vương cấp trăm năm trước, quả nhiên tác phong làm việc không giống người thường, con đường đón khách này, xin lĩnh giáo!”

Diệp Thiên nhìn bốn người họ, vẻ mặt cười như không cười, lập tức đi về phía chòi nghỉ mát.

Ba người còn lại không còn ai tiếp tục ra tay thăm dò, chỉ nhìn Diệp Thiên tiến lên, ngồi xuống một bên bàn bát giác.

“Ha ha!”, Lư Chính Vũ tiến lên, ngồi vào vị trí chủ toạ.

“Tôi đã nói với các ông rồi, Diệp Lăng Thiên chính là bá chủ chân chính trăm năm sau, lúc trước các ông không tin, bây giờ thì thế nào?”

Ông lão râu tóc bạc trắng kia nghe vậy, chủ động chắp tay ôm quyền với Diệp Thiên, một ông lão áo xanh khác, trước ngực hiện ra một hình bát quái cũng chắp tay với Diệp Thiên, còn có một người trung niên đế râu, khớp xương ngón tay thô to hơn người thường, nắm đấm thấp thoáng hình vuốt hổ cũng thi lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play