Chương 1716

Mặc dù tám năm qua, Diệp Thiên đã đi bôn ba khắp nơi, trải qua trăm nghìn kiếp nạn, giở đọc vô số cuốn sách cổ đóng bụi nhưng cậu chưa từng thấy manh mối nào liên quan đến “thế giới nhỏ”.

Nhưng dựa trên tình hình hiện giờ để phân tích, sức mạnh và thiên phú của những người ở trong “thế giới nhỏ” cao hon rất nhiều so với những người học võ bình thường.

Cậu ta chọt nhớ tới lão già thần bí chỉ một chiêu đã đẩy lùi cậu ta tới hàng thước. Tu vi đáng nể đó của ông ấy có phải người này cũng tới “thế giới nhỏ”.

“Múc cho tôi một bát đi! Tôi cũng muốn nếm thử!”

Trong lúc Diệp Thiên đang suy nghĩ, Yến Khinh Vũ đã đi tới, đôi mắt to tròn chớp chớp đầy tò mò.

“Trong nồi vẫn còn, cô tự lấy đi!”

Diệp Thiên ăn hết phần cháo trong bát, sau đó rời khỏi biệt thự.

Yến Khinh Vũ muốn làm gì thì làm, cậu không quan tâm. Hôm nay, câu ta còn một chuyện quan trọng hơn phải làm.

Yến Khinh Vũ chỉ để ý tới mùi của nồi cháo thịt, đến khi định thần lại, không biết Diệp Thiên đã chạy đâu rồi. chỉ đành bực bội hừ một tiếng.

Trước cửa khách sạn Hạo Nguyên, một mình Diệp Thiên đi vào. Sáng sớm nay, cậu nhận được tin từ Lư Chính Vũ, nói rằng vì sự đặc biệt của buổi bán đấu giá này nên buổi đấu giá đã được dời lịch từ buổi tối lên hai giờ chiều.



Ông ấy cũng mời Diệp Thiên tới khách sạn Hạo Nguyên trước, nói rằng có chuyện cần bàn bạc nên cậu mới tới đây từ sớm.

Vừa tới khách sạn Hạo Nguyên, ông cả nhà họ Lư – Lư Phương Húc dẫn theo Lư Tĩnh Tuyết rạng rỡ đi tới đón tiếp, cúi chào Diệp Thiên.

“Nghênh đón đế vương Diệp!”

Trước đây, trong lòng bọn họ luôn kính nể Diệp Thiên, nhưng hiện giờ ngoài kính nể ra còn thêm cả phần cảm kích. Diệp Thiên cứu Lư Chính Vũ một mạng, điều này đối với nhà họ Lư mà nói là lại thêm ân đức, cả nhà họ Lư gặp cậu chẳng khác nào gặp thần.

Diệp Thiên bình thản, lên tiếng hỏi: “Lão Lư đâu?”

Lư Phương Húc cẩn thận đứng thẳng người dậy, cười nói: “Cụ ông nhà tôi đang ở phòng Royal Inn của khách sạn đợi cậu, trên đó còn có những vị khách khác cũng đã tới. Cậu lên trên, ông ấy sẽ giới thiệu từng người”.

“Khách?”, ánh mắt Diệp Thiên hơi nghi ngờ, nhìn lên tầng của khách sạn, dường như ánh mắt có thể xuyên qua bức tường bê tông.

“Hừm!”, cậu nhếch miệng cười, vẻ mặt có chút khôi hài.

“Bốn vương cấp trăm năm sao?”

Diệp Thiên vào thang máy, đi thẳng lên đến lầu bảy khách sạn Hạo Nguyên.

Hoàng Đình Hiên là phòng suite lớn nhất và trang trí hoa lệ nhất tại khách sạn Hạo Nguyên, một phòng đã chiếm hết nửa diện tích lầu bảy, thiết kế và trang trí bên trong đều mang phong cách hoàng cung, là phòng tốn nhiều tiền tài và cũng là nơi thu được nhiều tiền nhất của khách sạn Hạo Nguyên.

Bình thường, khách sạn Hạo Nguyên sẽ cử ra hơn mười nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp dọn dẹp, duy trì trạng thái sạch sẽ tuyệt đối, nhưng từ khi khách sạn Hạo Nguyên thiết kế ra Hoàng Đình Hiên đến nay vẫn chưa có ai dùng đến, bởi vì Hoàng Đình Hiên không bao giờ mở cửa cho người ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play