Chương 1707

Lúc này tu vi của hắn đã đạt tới siêu phàm thần phẩm, những kẻ có cảnh giới dưới siêu phàm thì không một ai có đủ khả năng để hóa giải thuật thôi miên của hẳn và càng không thể phòng ngự. Vậy mà Diệp Thiên chỉ nói có một câu “Dừng lại” thì đã phá được hắn, khiến cho Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện hồi phục lại ý thức. Ngoài sư phụ đầy bản lĩnh mà hắn được học ra thì hắn không ngờ còn có người thứ hai có thể làm được.

“Đại pháp thôi miên sao?”, Diệp Thiên nâng ly trà mà người thanh niên cầm khẽ uống một ngụm rồi lẳc đầu khinh thường.

“Một chút thuật thôi miên vặt vãnh thôi mà, chỉ cao cấp hơn những nhà ảo thuật thôi miên một chút mà cũng dám gọi là đại pháp, thật nực cười!”

Diệp Thiên uống một ngụm trà và thản nhiên lên tiếng.

“Giống như ly trà lạnh này, mặc dù có sắc có vị nhưng cũng chỉ là một loại đồ uống tiêu khiển chứ sao có thế coi là loại cao cấp được.

Thủ đoạn của thanh niên tóc đen Diệp Thiên chỉ cần nhìn là biết ngay. Nói ra thì thủ đoạn này có vài phần giống với kẻ đã bị cậu giết của gia tộc Ogli nhưng Nhiếp Tâm Đoạt Phách là dị năng mà Huyết tộc có còn cái mà người thanh niên này sử dụng chỉ là cái cơ bản của thuật thôi miên, thêm vào một chút thủ đoạn đặc biệt đã được cải tiến tuy nhiên vẫn còn thấp hơn Nhiếp Tâm Đoạt Phách một cãp.

Trong mắt Diệp Thiên, đến cả Nhiếm Tâm Đoạt Phách còn giống như trò tạp kỹ thì cái đại pháp thôi miên này là cái gì chứ?

Thế nhưng người thanh niên cảm thấy vô cùng tức giận trước sự đánh giá của Diệp Thiên.

Bản lĩnh của hắn đều là được sư phụ ban cho. Đại pháp thôi miên này cũng chính là kiệt tác kiêu hãnh của sư phụ hắn. Sư phụ hắn cũng dựa vào đại pháp này mà khiến hàng trăm kẻ luyện võ cùng với mười kẻ siêu

phàm làm việc cho ông ấy, thành tựu tạo được trấn áp cả một phương.

Vậy mà tới miệng Diệp Thiên thì đại pháp thôi miên lại chẳng có chút giá trị nào, lại còn bị so sánh với một ly trà, điều này là một sự sỉ nhục đối với môn phái của hắn.



“Cậu là ai mà dám sỉ nhục SƯ môn của tôi, nói tuyệt kỹ của sư môn tôi là thủ đoạn cỏn con?”

Hắn chỉ vào Diệp Thiên, khẽ nheo mắt ánh lên sự nguy hiếm.

Trước đó hắn từng đi lướt qua Diệp Thiên, cảm thấy cậu có phần đặc biệt nên để ý lâu hơn chút, nhưng hắn còn tưởng là ảo giác, giờ thì hắn có thể xác nhận Diệp Thiên không phải là kẻ tầm thường, nếu không thì đã không thể dùng một câu nói mà phá được đại pháp của hắn.

“Anh chưa đủ tư cách hỏi tôi đâu, nếu sư phụ của anh tới đây thì còn miễn cưỡng có tư cách!”

Diệp Thiên chỉ để tâm vào việc thưởng rượu, không thèm

nhìn hắn lấy một cái.

“Hôm nay anh ở bên dưới hút tinh khí của người khác để phục vụ cho việc tu luyện, đúng ra tôi nên giết anh rồi, thế nhưng cô gái đó tự nguyện rơi vào cạm bẫy của anh nên tôi không quan tâm!”

“Nhưng giờ anh lại dùng tà thuật trước mặt tôi, lấy đi âm khí của các cô gái thì đúng là tự tìm đường chết!”

Người thanh niên tóc đen nghe thấy vậy thì co đồng tử.

“Cậu đòi giết tôi sao?”

Hắn không biết rốt cuộc Diệp Thiên là ai, cũng không biết sức mạnh của Diệp Thiên thế nào nhưng nghe giọng điệu của cậu thì không hề thấy bất kỳ sát ý gì.

Vậy nhưng không biết tại sao mà một sự lạnh lẽo bỗng bao trùm lấy hắn khiến cho hắn dấy lên nỗi sợ hãi chưa bao giờ từng có.

Diệp Thiên trước mặt mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm trước giờ chưa từng có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play