Chương 1668

Đứng trước một sức mạnh hủy diệt đủ để nghiền nát tất cả mọi thứ như vậy, tiền tài quyền lợi cũng chỉ là một cái phẩy tay, còn cần gì phải a dua nịnh hót? Cần gì phải nhân nhượng vì lợi ích toàn

cuộc?

Nếu người nào không phục, vung chưởng là có thể giải quyết, nếu người nào bất kính, lật tay là có thể giết chết, đây mới là chi phối thật sự.

Có sức mạnh như vậy thì cần gì tiền tài quyền thế làm nền? Cho dù là giàu nhất thế giới hay cường quốc lớn mạnh, e rằng đều phải cúi mình mà kết thân lấy lòng.

Trong mắt cậu ta lóe lên ánh sáng hưng phấn, càng thêm nóng bỏng, cho đến bây giờ Diệp Thiên vẫn là bóng mờ và ác mộng của cậu ta, cậu ta luôn muốn một ngày nào đó có thể vượt qua Diệp Thiên, nhưng thân phận của Diệp Thiên lại quá mức lớn mạnh.

Cậu Diệp tỉnh Xuyên, hiệu triệu quần hùng; chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, nắm giữ của cải sánh ngang đất nước. Hai thân phận nặng ký này, cho dù là cái nào thì cậu ta cũng không thể theo kịp, nhiều khi cậu ta còn cảm thấy lực bất tòng tâm, không có hi vọng.

Nhưng bây giờ, hi vọng đang ở ngay trước mặt cậu ta, chỉ cần cậu ta có thể khống chế hai sức mạnh siêu phàm nhập thánh này, vậy chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên thì như thế nào? Cậu Diệp tỉnh Xuyên thì sao? Còn không phải trở tay là có thể tiêu diệt à?

Đỗ Giai Giai và Vương Viện Viện núp ở sau lưng Âu Hạo Thần, mặc dù cơ thể run rẩy nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trên bầu trời.

Không thể nghi ngờ, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vẽ nên một nét vẽ cực kỳ rung động trong cuộc đời bọn họ, đủ để thay đối nhân sinh quan vẫn luôn kiên cố vững chắc trong lòng bọn họ.



Giấc mộng võ hiệp giấu kín trong lòng bọn họ đã lâu lại lần nữa thức tỉnh, bọn họ tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa Lư Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sức mạnh to lớn có thể rung chuyển đất trời, loại cảm xúc khao khát đang dần nảy sinh phát triển trong trái tim bọn họ.

Không chỉ bọn họ, rất nhiều học sinh và giáo viên Tam Trung ở đây đều cảm thấy rung động khiếp sợ, lại cũng cảm thấy kích thích tò mò, bọn họ đều tưởng tượng rằng bản thân có thể bay lượn trên bầu trời, nắm giữ sinh linh trong lòng bàn tay.

Tất cả mọi người đang chú ý trận chiến trên bầu trời, nhưng Lục Điềm Hi lại nhìn chằm chằm Diệp Thiên không dời, đôi mắt mở lớn không chớp lấy một cái.

Cô ấy rất muốn biết, đàn anh mang theo vẻ thần bí được Đỗ Giai Giai đánh giá là rồng thần trên trời này có phải thật sự có khả năng có thể cứu vớt muôn người khỏi nước sôi lửa bỏng hay không.

‘Uỳnh!

Trên bầu trời, tiếng nổ cực lớn truyền lại, ánh sáng đen trên hai tay Quỷ Vương Đoạt Phách vô cùng nồng đậm, lại lần nữa đẩy ra.

“Hắc Ma Thủ!”

Không gian trước người ông ta lập tức bị khí đen bao phủ, bên trong khí đen truyền ra tiếng kêu khóc của hàng trăm con quỷ, giống như Tu La luyện ngục, muốn cắn nuốt tất cả.

Một bèn tay màu đen ẩn chứa kịch độc từ trong sương đen nhô ra, tựa như vây kín một phương đất trời, đột nhiên ấn xuống người Lư Chính Vũ.

“Như Lai tam thức – Phật quang phổ chiếu!”

Ánh mắt Lư Chính Vũ bình tĩnh mà sâu thẳm, hơi tay đan chéo nhau, ngón cái và ngón út niết lại với nhau ba ngón còn lại duỗi chìa ra ngoài, xoay một cái trước mắt mọi người, chỉ thấy trên không trung trăm mét, hư ảnh của Như Lai Phật Tổ ẩn hiện sau lưng ông ta. Hư ảnh này lóe lên ánh vàng, cao chừng mấy chục trượng, ông ta đánh một chưởng, mây mù lập tức bị thổi tan, giống như cội nguồn của trời đất vạn vật, chỉ thấy bàn tay lớn ẩn chứa Phật quang và bàn tay màu đen va chạm với nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play