Chương 1666

“Nếu là đấu đơn thì xác suất hiệu trưởng Lư thắng là bảy phần, nhưng hai người cùng lên thì hiệu trưởng Lư chỉ có hơn năm phần thắng, hơn nữa đây còn là dưới tình huống hiệu trưởng Lư không có bị thương gì!”

“Trên người hiệu trưởng Lư có nội thương đã nhiều năm, trong thời gian ngắn chống chọi với hai người này có thể ngang tài ngang sắc, thậm chí chiếm thế thượng phong, nhưng nếu kéo dài lâu thì chắc chắn sẽ thua!”

Lục Điềm Hi ở bên cạnh mù mờ cả đầu, nhìn Diệp Thiên không thể tin được.

Trên sân nhiều người như vậy, ngay cả nhóm tinh anh của trường như Âu Hạo Thần bây giờ cũng im lặng không nói, vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng Diệp Thiên lại bình tĩnh thản nhiên, còn có thể nói chuyện lưu loát, phân tích khả năng đầy trôi chảy, quả thực khó tin.

Nhất là từng câu từng chữ của Diệp Thiên đều có lý, dù đứng ở ngoài trăm mét nhưng lại như hiểu rõ kỳ càng hai bên giao đấu, cô ấy càng cảm thấy khó tin.

Trong lúc cô ấy đang kinh sợ thì câu hỏi tiếp theo của Tiếu Văn Nguyệt lại càng khiến cô ấy sửng sốt.

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt sáng lên, cười nói: “Vậy nếu là anh thì sao?”

Diệp Thiên liếc nhìn cô ấy, không trả lời chỉ cười nhẹ ra tiếng, nhưng vẻ mặt lại rất tự tin, miệng khẽ nhếch xem thường lại để lộ suy nghĩ thật của cậu.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh hiểu rõ trong lòng, Lí Tinh Tinh tò mò hỏi: “Anh nói hiệu trưởng Lư không thắng nổi, vậy anh còn không chuẩn bị ra tay sao?”

“Ra tay?”. Diệp Thiên lắc đầu: “Hiệu trưởng Lư là vĩ nhân trong lịch sử Tam Trung, tự ông ấy có sự kiêu ngạo của mình, ông ấy cũng dành rất nhiều tình cảm cho Tam Trung Lư Thành!”

“Ông ấy muốn dốc sức bảo vệ học sinh giáo viên Tam Trung, đây là quyết tâm của ông ấy, tôi sẽ không can thiệp!”



“Huống chi đây là duyên phận ân oán giữa ông ấy và Quỷ Vương Tương Tây, chưa đến bước cuối ông ấy cũng không mong người khác nhúng tay!”

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh như hiểu như không nhưng cũng gật đầu, mày khẽ nhíu.

“Vậy nếu hiệu trưởng Lư bị hai người kia khiến bị trọng thương thì sao?”

Diệp Thiên khẽ cười lắc đầu, ánh mắt chợt lạnh lẽo.

“Yên tâm, có tôi ở đây, dù là hiệu trưởng Lư hay bất kỳ ai ở đâu, cũng sẽ không có chuyện gì!”

Lời của cậu sự tự tin to lớn và cả kiêu ngạo, Lục Điềm Hi bên cạnh quả thực không nhịn được nữa, nắm lấy cánh tay Diệp Thiên.

“Đàn anh Diệp Thiên, anh không phải đang đùa chứ? Chẳng lẽ anh có thể đối phó được hai người kỳ quái áo đen kia sao?”

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn, khẽ búng nhẹ trán cô.

“Cô nhóc, đừng hỏi nhiều vậy, cứ ngồi yên đó là được!”

Nhìn thấy nụ cười tự nhiên và ấm áp của Diệp Thiên, không hiểu sao Lục Điềm HI cảm thấy an tâm trong lòng hơn, những vẫn cảm thấy nghi hoặc.

Diệp Thiên, thực sự có năng lực đối phó được hai người kỳ lạ kia sao? Dù sao Diệp Thiên có lợi hại ra sao thì cũng chỉ là một người trẻ chưa đến hai mươi tuổi, chỉ lớn hơn cô ấy hai, ba tuổi thôi đấy!

Lời nói của mấy người bên này âm lượng không lớn, những người khác đều không nghe thấy, những người khác trong hội trường lúc này đều nhìn chằm chằm lên trời, không dám có hành động gì.

Không ít nữ sinh đều chắp hai tay, hy vọng Lư Chính Vũ có thể đại phát thần uy, đánh bại triệt để hai người kỳ quái áo đen kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play