Chương 1491

“Đường này không thông, quay về đi!”.

Thái độ cứng rắn của Diệp Thiên khiến Tê Thiên Nguyên và Phùng Mặc Phong không ngờ đến. Hai người nhìn nhau, ánh mắt hoàn toàn sa sầm, trên mặt đã mất đi vẻ khách sáo.

“Diệp Đế Vương, chúng tôi tôn kính cậu là truyền kì hiện nay nên cầu xin cậu. Nhưng cậu vừa lên tiếng đã ngăn cản bước chân tìm bảo vật của chúng tôi, hình như hơi ngang ngược nhỉ?”.

Diệp Thiên không dao động: “Xưa nay tôi luôn ngang ngược như vậy, các ông có thế làm gì được?”.

Phùng Mặc Phong và Tê Thiên Nguyên sững sờ, rõ ràng không ngờ Diệp Thiên lại trả lời như vậy. Diệp Thiên chiếm thứ hạng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, hơn nữa còn là cao thủ tuyệt đỉnh duy nhất trên bảng xếp hạng vương cấp sau khi nó mở lại, có thể chém rơi liên tiếp mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh. Diệp Thiên đã nói như vậy, bọn họ hoàn toàn không dám cố chấp xông vào.

Nhưng không dám cố chấp xông vào không có nghĩa bọn họ thật sự sợ Diệp Thiên. Ánh mắt của Phùng Mặc Phong lạnh đi, lại lên tiếng.

“Diệp Đế Vương, cậu là truyền kì hiện nay, chúng tôi đều rất khâm phục. Nhưng cậu hành sự ngang ngược như vậy, chúng tôi khó mà chấp nhận!”.

“Tu vi của cậu đã đạt đến vương cấp, chúng tôi tự biết không thể thắng được cậu. Nhưng Phi Giáp Môn chúng tôi cũng có vương cấp!”.

Ông ta vừa dứt lời, ngay lúc đó, ở bầu trời phía xa cũng có tiếng động lớn truyền đến. Một quầng sáng đang bay nhanh về phía này với tốc độ mắt thường gần như không thể theo kịp.

Quầng sáng lấp lánh ánh đỏ nhàn nhạt, từ trên trời bay thẳng xuống, nhanh chóng đến gần ốc đảo.

Đám người Hoàng Hàm Vũ, Tân Đông Tuyết đều ngước mắt nhìn lên. Chưa tới mười mấy giây sau, quầng sáng đó đã dừng trên đỉnh đầu bọn họ, hóa thành một bóng người để trần hai tay.



Đó là một người đàn ông trung niên, hai cánh tay lấp lóe ánh sáng màu đồng cổ, hai mắt không giận mà uy, vóc người cao to thẳng tắp. ồng ta chỉ đứng đó thôi đã khiến mọi người cảm giác được một luồng khí tức nặng như núi cao đổ xuống, giống như Thái Sơn đè lên đỉnh đầu.

“Lão môn chủ!”.

Người đàn ông trung niên đáp xuống, Phùng Mặc Phong và Tê Thiên Nguyên đồng thời chắp tay hành lễ với ông ta, giọng điệu có vẻ tôn sùng.

“Sư gia!”.

Lâm Tường cũng khom người sát đất, vẻ mặt kích động.

Người này chính là truyền kì bất lão của Phi Giáp Môn, từng là truyền thuyết siêu cấp chấn động thế giới: lão môn chủ của Phi Giáp Môn.

Từ khi vào Phi Giáp Môn, ông ta thường hay nghe các trưởng bối trong môn phái nhắc tới chuyện của lão môn chủ. Phùng Mặc Phong cũng kể về những trải nghiệm truyền kì của lão môn chủ không dưới mười mấy lần. Người này là cao thủ thực thụ của trăm năm trước, từng là thị vệ thân cận của Thái hậu Thanh Đình, bảo vệ sự an toàn của

hoàng gia. ồng ấy từng dùng cơ thế máu thịt chống lại đạn pháo mà không tốn hại gì, khiến các nước phương Tây nghe tin đã sợ, vô số cao thủ phương Tây cũng đã bị ông ấy đánh bại.

Trong trận chiến của vương cấp, ông ấy đã sống sót, trở thành một trong số ít những vương cấp phương Đông còn sống khỏe trên thế gian, có thể thấy tu vi ông ấy mạnh đến thế nào.

Lâm Tường vốn cho rằng mình muốn gặp được vị truyền kì bất lão này phải cần một thời cơ thích hợp, nhưng không ngờ ông ấy lại xuất hiện ở đây.

Người đàn ông trung niên đạp chân hư không, gật đầu với đám người Phùng Mặc Phong, sau đó lướt mắt nhìn đến Diệp Thiên, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

ồng ta là tồn tại đỉnh cao chân chính của một trăm năm trước, đương nhiên mắt nhìn vượt xa những siêu phàm thần phẩm như Phùng Mặc Phong và Tê Thiên Nguyên, ông ta vừa nhìn đã phát hiện ra, xác thịt của Diệp Thiên khác với người thường, toát ra một loại sức mạnh vô cùng khác lạ. Ngay cả một người đã tu luyện cơ thể sắt thép cả trăm năm như ông ta cũng mơ hồ cảm thấy bị uy hiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play